Sunny chờ một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh. Phá Xích đang nằm trên cát trắng, nghiêng ngượng nghịu.
‘Chết tiệt thật!’
Nắm đấm run rẩy của cậu đánh vào thành thuyền và khiến gỗ ma thuật kia vỡ vụn ra. Cậu không thấy đau đớn gì cả.
‘Nguyền rủa! Nguyền rủa tất cả!’
“Sunny? Cậu ổn chứ?”
Sunny đứng đó một giây, hít một hơi khó khăn, rồi nhìn bản thân và chậm chạp quay sang Nephis.
Giọng nói cậu nghe khô khan:
“...Ừ. Có vẻ như tôi vẫn ổn.”
Đến cuối cùng...cậu vẫn thua Tàn Sát Bất Tử.
Tỉ lệ thắng có vẻ nghiêng về phía cậu. Cậu đã thành công tránh việc những cái bóng bị phá hủy, triệu hồi Thánh và Quỷ, và đã giật lấy quyền chủ động ra khỏi móng vuốt ma quái của âm hồn sương mù kia.
Nhưng mà, trận chiến lại không xảy ra như cậu trông đợi. Nó kết thúc trong thảm họa, cũng như lần trước đó.
Sunny gần như đã chắc chắn là Thánh sẽ miễn dịch với những đòn tấn công linh hồn của Tàn Sát Bất Tử. Và hóa ra đúng là như vậy...đại khái. Có vẻ như cô có thể chống cự lại nhiều tổn thương hơn hẳn những người còn lại trong số họ có thể, nhưng kể cả vậy, thì lưỡi đao ma quái kia vẫn chết chóc đối với hiệp sĩ trầm mặc như là đối với Sunny và Quỷ.
Nguyên nhân, cậu chậm trễ nhận ra, là vì bản chất độc nhất của Phân Loại của Jet. Những đòn tấn công của cô bỏ qua phòng ngự vật lý và đánh thẳng vào linh hồn...vậy nên, chúng không hẳn là những đòn tấn công linh hồn thật sự. Thay vì đó, chúng là những đòn tấn công vật lý mà không giải thích được gây ra tổn thương đối với linh hồn.
Làm sao người ta có thể phòng ngự khỏi thứ như vậy?
Linh hồn một người càng mạnh mẽ, thì càng mất nhiều để hủy diệt nó. Ngoài việc chịu đựng thương tổn và hoàn toàn tránh bị đánh trúng, thì không có biện pháp khác...ít nhất là cậu không nghĩ ra gì cả.
Tiếc là, nói dễ hơn làm. Thanh kiếm của Thánh và Cảnh Tượng Tàn Nhẫn có khả năng chặn lại lưỡi đao ma quái của Tàn Sát Bất Tử, nhưng mà thật sự kháng cự đợt tấn công đáng sợ của cô ta gần như là bất khả thi. Âm hồn sương mù kia nhanh chóng đến kinh ngạc, mạnh mẽ đến hủy diệt, và khôn khéo đến cùng cực thêm vào đó nữa.
Cô là một sinh vật thật sự kinh tởm...và còn là một thứ không thể giải thích được nữa. Sunny có vừa đủ thời gian để nhìn thấy thứ ẩn giấu bên trong hắc ám của linh hồn ô uế của cô, và thứ cậu thấy khiến cậu choáng váng.
Tàn Sát Bất Tử có thể được gọi là Quái Thú Đồi Bại, vì chỉ có một khối u hắc ám tà ác trong linh hồn cô. Nhưng mà cục u kia...nó thật sự là khổng lồ, khiến tất cả những tâm hắc hóa khác cậu từng thấy trong như tí hon. Nên, sức mạnh thật sự của cô rất có thể là ngang ngửa một Khủng Bố hay một Titan.
Dù vậy...đối mặt với linh hồn bền bỉ của Thánh và hai vũ khí mà vừa có thể chặn vừa có thể tổn thương những thứ không vật chất, Tàn Sát Bất Tử ít nhất là bị buộc phải thay đổi chiến lược. Sau khi va chạm với họ vài lần, âm hồn sương mù im lặng bỏ đi dạng ma quái của mình, biến trở lại thành một sinh vật thực chất.
Nếu Sunny đã từng có bất cứ nghi ngờ gì về việc Sáu Tai Ương là phiên bản tương lai của những thành viên tổ đội, thì chúng đã bị loại bỏ vào ngay khoảnh khắc đó. Tàn Sát Bất Tử trông như một cái xác sống vừa đáng sợ vừa xinh đẹp đến đáng sợ, hơn là một con người...nhưng mà cậu không thể nào không nhận ra đôi mắt xanh dương băng giá kia, sự hiện diện lạnh lẽo kia, và cách chiến đấu tàn nhẫn của cô ta.
Cô ta thật sự là Kẻ Gặt Hồn Jet...hay nên nói, đã từng là.
Tàn Sát Bất Tử có lẽ đã từng là Jet, nhưng mà không còn chút nhân tính gì trong ánh mắt tàn nhẫn, điên cuồng đó nữa.
Một khi cô biến thành dạng thực chất, Sunny bị ném vào tuyệt vọng.
Kế hoạch của cậu là cầm chân sinh vật kia trong lúc Quỷ rút lui với Jet thật bị phá vỡ gần như ngay tức thì. Tàn Sát Bất Tử đọc ý định của cậu như đọc cuốn sách mở, và không chỉ khiến làm theo kế hoạch đó trở thành bất khả thi, mà còn tàn nhẫn dùng nó chống ngược lại Sunny.
Quyền chủ động mà cậu đã gian nan thắng được ngay lập tức bị mất khi mà xác sống kia nhắm toàn bộ đòn tấn công của cô ta về phía Jet thay vì cậu, Thánh, hay Quỷ. Buộc phải bảo vệ đồng đội bị thương nghiêm trọng, họ không có lựa chọn mà phải theo nhịp điệu của cô ta, và trong kiểm soát của cô ta.
Đó là một chiến thuật đơn giản, nhưng mà hiệu quả đến tàn nhẫn.
Cân nhắc đến sự điêu luyện, tốc độ bùng nổ, và mạnh mẽ đáng sợ của Tàn Sát Bất Tử, phần còn lại của trận chiến không kéo dài.
...Cái bộ mai bạc đen của Quỷ, thứ mà Sunny đã từng xem là gần như không thể bị phá hủy, rốt cuộc bị đâm xuyên và bạo lực mở toang ra, ngọn lửa địa ngục tràn ra từ những vết thương khủng khiếp kia như máu. Con ác quỷ háu ăn sụp đổ với tiếng hét sợ hãi và mơ hồ, rồi trở nên bất động.
Bộ giáp đá của Thánh vỡ vụn, chân tay bị gãy. Dòng bụi rubi chảy ra như sông, và mặc dù hiệp sĩ trầm mặc cố thủ, lưỡi đao ma quái kia rốt cuộc cũng tìm đường xuyên qua khe nứt hẹp trên mũ giáp của cô. Ánh sáng đỏ sẫm trong đôi mắt rubi dập tắt, và Thánh ngã xuống đất, không còn sức sống.
Ma Pháp thương tiếc thông báo cái chết của cô.
Sunny cho rằng bản thân sẽ là tiếp theo...nhưng Tàn Sát Bất Tử không tử tế như vậy.
Cô ta bắt cậu phải xem Jet chết trước khi tung ra đòn kết liễu.
Quay trở lại boong thuyền của Phá Xích, cậu nhắm mắt.
‘Làm sao...làm sao có ai có thể chiến đấu với thứ đó?’
“Tôi ổn. Tôi vẫn có thể chiến đấu.”
Sunny giật mình và ngước lên.
Nephis chắc là đã nhầm lẫn nguyên nhân cho biểu hiện nghiệt ngã của cậu và lặp lại những từ như thường lệ của cô...đó chỉ là tình cờ.
Đột nhiên, cậu có một cảm giác không thích hợp kì lạ. Chỉ vài giây trước, Sunny đã chiến đấu để sống sót, nhìn những cái Bóng của mình chết đi trong sợ hãi và đau buồn. Cậu cũng đã nhìn Jet chết đi.
Cậu thậm chí cũng đã chết...lần nữa.
Vậy mà, Nephis và Cassie lại đang cư xử như thể không có gì vừa xảy ra vậy.
Ừ thì...đã không có, đối với họ.
Sunny hiểu vậy, nhưng mà cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ, giận dữ, và tiếc hận.
Cậu chần chừ vài giây, rồi nặn ra một nụ cười.
“...Ừ. Tôi cũng vẫn có thể chiến đấu.”
Nụ cười của cậu hơi rộng hơn, trở nên vừa âm u hơn vừa chân thành hơn.
Đó là sự thật.
Sunny có lẽ đã thua Tàn Sát Bất Tử lần nữa, nhưng mà cậu đã tìm được thứ gì đó cực kì quý giá từ thất bại đó.
Nhìn quanh, cậu nhìn cảnh tượng sương mù xoáy lượn, cát trắng, và những vách đá đen.
‘Vậy là mình trở lại lần nữa...’
Thứ mà cậu nhận được là thật sự quý giá.
Đó là cậu đã biết sự quay trở lại kì lạ vào quá khứ không phải là việc một lần duy nhất.