Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1409: Che Lấp Dấu Vết



Chương 1409: Che Lấp Dấu Vết

Sunny không dẫn Ác Mộng trực tiếp trở lại Phá Xích. Dù sao thì cậu đã có thể theo sau đường máu của Jet, nên Tàn Sát Bất Tử khả năng cao là cũng sẽ có thể. Vì Sunny không muốn dẫn cô ta trở lại chỗ Nephis và Cassie, cậu phải che lấp dấu vết của họ trước đã.

Vấn đề là, cậu không thật sự biết cách làm vậy. Theo dấu là một trong những kĩ năng cơ bản mà được dạy trong khóa Sinh Tồn Hoang Dã, và đương nhiên là cũng bao gồm việc che lấp dấu vết mà bản thân để lại. Nhưng mà...cậu cần biết khả năng của kẻ địch để núp khỏi chúng, và Tàn Sát Bất Tử chủ yếu thì vẫn là bí ẩn.

Nhớ lại đường dấu chân dẫn đến mép đảo, Sunny chần chừ vài giây, rồi cho chiến mã quay trái. Họ vẫn đang di chuyển về phía chung chung của những vách đá, nhưng mà là đến một điểm cách xa khỏi những bậc thang đá kia.

Với gió huýt bên tai, Sunny hơi nâng giọng:

“Effie ở đâu?”

Có rất nhiều thứ cậu phải hỏi và nói với Jet, nhưng mà câu hỏi này là quan trọng nhất. Cậu vừa sợ hãi và không thể chờ để nghe câu trả lời đó.

Cô im lặng một giây, có lẽ đang tự hỏi làm sao cậu biết hai người họ ở cùng nhau, rồi nói bằng giọng đè nén:

“...Tôi không chắc. Chúng tôi bị tách ra trong xoáy nước.”

Biểu hiện của Sunny chùng xuống. Cậu nghiến răng, và buộc bản thân phải bình tĩnh.

‘Không sao cả.’

Thật sự thì tốt hơn cả không sao. Dựa vào lời nói đó của Jet, Effie khả năng cao là vẫn còn sống. Vòng lặp thậm chí đã tiện lợi giải quyết vấn đề ghê gớm là Khiếm Khuyết của cô ta. Ở Bông Hoa Gió này, cô ta sẽ không phải lo chết đói.

Sunny chần chừ một giây.

‘...Có lẽ nào đó cũng là tại sao Tàn Sát Bất Tử lại ở đây?’

Âm hồn sương mù sở hữu cùng Khiếm Khuyết giống Jet, có nghĩa là cô ta phải giết để có thể sống sót. Đó có lẽ không phải vấn đề khi mà lực lượng Ô Uế tấn công những thành phố của các nữ tiên tri. Nhưng mà giờ khi những thành phố đã đã mất, thì Tàn Sát Bất Tử lấy gì để...tàn sát?

“Sunny, tôi cần cảnh cáo cậu. Tôi đang bị đuổi theo bởi...”

Giọng nói của Jet đau đớn và khô khan. Khóe miệng cậu co giật.

“Tôi biết. Để sau hãy nói...còn bây giờ, giữ cho chặt.”

Ngay lúc đó, Ác Mộng đến biên giới của khu rừng. Thoát khỏi hàng cây cao, con hắc mã lao vượt qua dải đất trống giữa khu rừng và mép của vách đá. Những móng guốc của nó để lại một đường dấu chân trên rêu mềm.

Đến tận mép đảo, chiến mã hắc ám không hề chậm lại. Thay vì vậy, nó càng tăng tốc hơn nữa...và nhảy ra trước, bay cao vào không trung bên trên vực thẳm hắc ám kia.

Jet giật mình kêu lên.

Hủy đi cái Bóng, Sunny xoáy người, nắm lấy cô, và triệu hồi Cánh Hắc Ám. Trước khi đà từ cú nhảy của Ác Mộng hoàn toàn tiêu tan, cái áo khoác trong suốt hiện ra trên lưng cậu và biến thành một bóng mờ. Hai người họ chậm rãi lướt xuống, di chuyển dọc theo bề mặt đá đen cũ kĩ kia.

Sunny cảm nhận cánh tay mà đang nâng đỡ lưng của Jet đã ướt đẫm vì máu. Biểu hiện của cậu tối đi. Cậu trước đó không phát hiện, nhưng mà có nhiều vết thương trên cơ thể cô hơn là cậu nghĩ.

Kẻ Gặt Hồn nhăn nhó, chịu đựng cơn đau, rồi nói với vẻ thú vị âm u:

“Cậu...thật sự biết cách khiến con gái người ta kêu lên nhỉ, Sunny?”

Cậu đứng hình một giây, hoảng sợ. Một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp nắm móng vuốt băng giá của nó vào tim cậu.

‘Không, không...không thể nào!’

Cậu biết cảm giác này.

Lẽ nào Jet...đã ở chung với Effie quá lâu?

Cô ta đã bị làm ô nhiễm bởi cái thứ miệng mồm dơ bẩn kia?!

‘Chết tiệt cả mà!’

Thầm chửi thề, cậu điều chỉnh phương hướng của chuyến bay của họ và trả lời thông qua hàm răng nghiến chặt:

“Chắc...vậy.”

Bất chấp biểu hiện đau đớn của mình, Kẻ Gặt Hồn bật cười.

Hai người họ đang cách khá xa bãi biển sương mù, nên mất họ một lúc để lướt trở lại nơi đó. Sunny phải đến gần vách đá và đẩy họ lên vài lần, sợ rằng họ sẽ ngã xuống bên dưới hòn đảo. Nhưng mà, bức tường đá đen dần rút lui, và họ tiến vào một bãi biển quen thuộc.

Tiếp chân lên cát trắng, Sunny đặt Jet xuống và giúp cô đứng. Ánh mắt cậu hơi lo lắng.

“Cô đi được chứ?”

Cô gật đầu.

“Ổn mà. Thứ kia không chơi tôi quá tệ. Nên, tôi...sẽ sống.”

Jet cười cười.

Dù sao thì cô cũng sẽ không chết vì mất máu...trong trường hợp tệ nhất, cô sẽ chỉ trở lại trạng thái giống xác hơn mà thôi. Sunny quan sát cô vài giây, rồi gật đầu.

“Vậy thì đi thôi. Thuyền chúng ta không cách nơi này quá xa.”

Họ đi vào sương mù.

Không lâu sau đó, họ đã ở trong khoang chứa hàng chính của Phá Xích. Không khí ở đây có mùi máu, nhưng mà Jet trông tốt hơn nhiều – mặc dù Nephis vẫn chưa khôi phục đủ tinh túy để dùng năng lực chữa trị, cả cô và Cassie đều có vài món Ký Ức có khả năng chữa trị những vết thương nhỏ.

Đó là một trong những lợi ích của việc ở trong một đại gia tộc.

Jet đã hủy đi phần trên của bộ giáp và đang ngồi trên một thùng đồ, thân thể cô quấn đầy băng bó. Có một lượng thức ăn không ít trên cái thùng trước mặt cô, cũng như nước trái cây và trà vừa mới pha. Cô đang ăn đói khát ăn ngấu nghiến bữa ăn kia.

Quạ Quạ đang ngồi trên vai cô, có vẻ như vô cùng sung sướng và dính chặt vào chủ nhân của nó. Đôi lúc, Jet sẽ lơ đãng cho nó một miếng trái cây.

Vẫn chưa có gì tấn công họ trên bãi biển, nhưng mà Sunny vẫn căng thẳng. Cùng lúc...cậu cũng cảm thấy cực kì nhẹ nhõm. Thật sự yên tâm khi có Jet ở đây cạnh cậu, còn sống và tương đối không hư hại gì.

Nephis và Cassie cũng có vẻ vui sướng, kể cả nếu như họ không thân thuộc với Bậc Thầy nổi tiếng của chính phủ này. Nhóm ba người bọn họ đã trở thành một nhóm bốn.

‘Tốt...’

Một thứ tuyệt vời khác về việc có Jet bên cạnh là Sunny sẽ có thể dễ dàng giải thích mọi thứ với họ hơn.

Khi mà cô có vẻ đã thỏa mãn cơn đói của mình, đại khái, cậu tựa ra trước và nói:

“Được rồi. Giờ thì, tôi sẽ cố giải thích vài thứ.”