Ba người phụ nữ trông đợi nhìn cậu. Sunny chần chừ vài giây.
“Cô biết chúng ta đang ở đâu, phải không, Jet? Ý tôi là chung chung ấy.”
Dùng hai tay nâng lên cốc trà, cô gật đầu.
“Ừ...chúng ta đang ở trong cái kim tự tháp kì lạ kia. Bằng cách nào đó. Nơi này là Dòng Sông Vĩ Đại, thứ mà trôi chảy bất tận từ tương lai vào quá khứ.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như Effie và Jet cũng đã biết vài thứ về bản chất của Ác Mộng Thứ Ba này.
“Quả thật. Bởi vì bản chất của Dòng Sông Vĩ Đại, có đủ thứ kì lạ xảy ra với thời gian trong Ác Mộng này. Ví dụ như...nephis và tôi đã ở đây khoảng bốn tháng. Nhưng mà Cassie thì đã ở đây hơn một năm.”
Nephis và Cassie bình tĩnh gật đầu, vì họ đã biết được việc đó. Nhưng còn Jet thì có vẻ bối rối.
“Gì cơ?”
Sunny nhìn cô, im lặng một giây, và nói:
“Ừ. Còn cô?”
Kẻ Gặt Hồn đột nhiên có vẻ không chắc chắn. Cô thoáng chạm vào tóc mình, rồi chớp mắt vài lần.
“Khoảng...hai tháng? Effie và tôi được đưa đến cùng nơi, hai tháng trước.”
Lần này, đến lượt Neph và Cassie có vẻ giật mình.
“Làm sao có thể?”
Sunny hơi mỉm cười.
“Chút nữa tôi sẽ giải thích. Nhưng trước tiên, Jet...cô có thể nói chuyện gì đã xảy ra với hai người không?”
Cô uống một ngụm trà, rồi mỉm cười với cậu.
“Chắc rồi. Tại sao không?”
Đôi mắt xanh dương băng giá của Jet trở nên hơi xa xăm.
“Ba người chắc là phải biết về nơi này nhiều hơn chúng tôi. Nhìn đi, mấy người thậm chí còn có một con thuyền! Effie và tôi...chúng tôi không may mắn như vậy. Những người mà chúng tôi được đưa vào vai trò là thuộc về một tộc du mục trên sông. Những tổ tiên của họ là những người sống sót từ một trong những thành phố bị phá hủy, tôi nghĩ vậy, nhưng mà những người đó...họ đã thật sự thụt lùi trở về trạng thái dã man. Thật sự thì cũng không bất ngờ lắm, khi nghĩ đến cách họ sống.”
Cô thở dài.
“Những người du mục trên sông không có nơi để sống, mà liên tục di chuyển. Họ cưỡi những con sinh vật biển và săn những thứ yếu hơn làm thức ăn. Khi có Ô Uế hay Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh xuất hiện, họ chạy. Thật ra thì, cách sống của họ thật sự là thiên tài...và lì lợm. Tôi thậm chí chưa từng nghĩ như vậy là khả thi, để nhân loại có thể sống hoàn toàn trên nước mà không bao giờ đặt chân lên đất liền.”
Cassie hơi nghiêng đầu, bối rối.
“Những người du mục này...họ là Sinh Ở Sông?”
Sunny cũng bối rối. Làm sao những người Sinh Ở Sông có thể sống cuộc đời du mục? Chẳng phải họ bị ràng buộc vào đoạn Dòng Sông Vĩ Đại mà họ được sinh ra ở?
Jet nghiêm nghị gật đầu.
“Đúng vậy. Đó là tại sao họ đã thụt lùi nhiều đến vậy, nhanh đến vậy. Những người du mục sống cuộc đời rất ngắn, mọi người thấy đó. Không thế hệ nào kéo dài hơn vài thập kỷ. Họ hiếm khi ở tuổi trẻ con hơn một hai năm, và trông đợi từ những người khác đối với họ là phải đi săn ngay sau đó. Nếu như có nguy hiểm, thế hệ lớn hơn sẽ hi sinh để những người trẻ hơn trốn thoát. Kể cả nếu không có nguy hiểm, họ cũng phải đi theo đám quái vật mà họ có thể săn. Nên...”
Cô lắc đầu.
“Họ có lẽ trông giống người lớn, nhưng mà thực tế thì, đó là một tộc người mà không ai thật sự đến tuổi trưởng thành. Họ đều là một đám con nít vô tri, dã man.”
Kẻ Gặt Hồn tựa ra sau, cho Tiếng Vang quạ của mình một quả nho, và nhăn nhó.
“Ừ thì, đến lúc tôi và Effie đến, khó có thể gọi nó là một tộc. Có lẽ có khoảng chục người còn sót lại. Tất cả những tộc du mục khác có vẻ như cũng đã tuyệt chủng rồi. Chúng tôi chắc đã là những người cuối cùng.”
Biểu hiện của cô hơi u ám đi.
“Nên, chúng tôi cố giữ họ còn sống và tìm hiểu nơi họ đang ở, và chuyện gì đang xảy ra, và cách chinh phục Ác Mộng này. Mất một lúc để chúng tôi biết cách sống cuộc đời của những du mục của Dòng Sông Vĩ Đại. Trong quá trình đó, chúng tôi cũng học được từ những người khác trong tộc về Mộ Ariel, Dòng Sông Vĩ Đại, Ô Uế, và sự sụp đổ của những Thành Phố Trên Sông. Ồ...và chúng tôi đã chiến đấu với rất nhiều Sinh Vật Ác Mộng. Ừ thì, ít nhất thì tôi đã làm vậy.”
Jet vươn người rồi nhăn nhó, thoáng chạm một băng gạc trên người mình.
“Mọi thứ diễn ra nếu không tốt, thì ít nhất là ổn đến khi chúng tôi gặp phải một bầy Chết Chìm đặc biệt hùng mạnh. Tộc chúng tôi...đến lúc đó, không có trẻ con nào trong số chúng tôi, nên chạy trốn thậm chí cũng không có ý nghĩa. Trong trận chiến, mọi người bị giết. Chỉ có Effie và tôi là có thể thoát được.”
Sunny thầm ghi chú việc Jet và Effie vẫn là Người Ngoài bất chấp việc vào vị trí của hai người Sinh Ở Sông. Đó là một việc thú vị.
Cùng lúc, cô nhún vai và nói tiếp:
“Thường thì, vật cưỡi của chúng tôi sẽ đủ nhanh để bỏ lại đa số kẻ địch, nhưng mà đám Chết Chìm không ngừng đuổi theo, như thể nhiệm vụ của cuộc đời chúng là hủy diệt toàn bộ người du mục vậy. Đám sinh vật biển chúng tôi cưỡi cũng bị thương trong trận chiến, nên chúng dần chậm lại. Sau khoảng một tuần chạy trốn và chiến đấu những trận quyết liệt với đám khốn kiếp kia, chúng tôi bị lạc trong sương mù, rồi bị hút vào xoáy nước này. Tôi chỉ có thể cử Tiếng Vang của mình ra, hi vọng bất chấp không có hi vọng là Quạ Quạ sẽ có thể tìm đến ai đó trong số mọi người.”
Kẻ Gặt Hồn nhìn con chim đen và mỉm cười. Rồi, nụ cười của cô từ từ phai đi.
“Effie và tôi bị tách ra trong lúc cố đến hòn đảo. Và đó là đến hiện tại rồi, chắc vậy.”
Nephis liếc nhìn Cassie, rồi hơi cau mày.
“Ý cô là sao? Cô đã ở đây bao lâu?”
Jet ngạc nhiên nhìn cô.
‘Đây rồi, khoảnh khắc sự thật lộ ra.’
Cô gãi đầu.
“Vài giờ? Tôi lên đảo, cố tìm Effie, và bị lạc trong sương mù. Rồi, thứ đó tấn công tôi...tôi đã có thể bỏ trốn, nhưng mà cô ta có lẽ đã sớm kết liễu tôi nếu không nhờ có Sunny. Người ta hay nói về vị bạch mã hoàng tử...ai cần thứ đó nếu có một tên ăn xin trên ngựa đen, đúng không hả?”
Kẻ Gặt Hồn nhếch mép cười và uống hết phần trà còn lại trong một ngụm. Một biểu hiện thỏa mãn xuất hiện trên mặt cô.
Còn Nephis và Cassie thì có vẻ rối rắm. Cô gái mù cau mày:
“Nhưng mà làm sao có thể? Tiếng Vang của cô đã đến Thất Sủng nhiều tháng trước.”
Jet nhìn cô chăm chú, khó hiể.
“Gì cơ? Đợi đã...tôi tưởng mọi người đã vốn đã ở trên đảo. Chẳng phải đó là tại sao Quạ Quạ có thể tìm Sunny nhanh đến vậy?”
Cassie lắc đầu.
“Không...chúng tôi chỉ đi đến tìm Bông Hoa Gió sau khi biết được hai người bị kẹt ở đây.”
Kẻ Gặt Hồn tựa ra sau.
“Đó không hợp lý chút nào cả.”
Mọi người trở nên im lặng, không thể hiểu được sự không thích hợp kì lạ kia.
Trong sự im lặng đó, Sunny cuối cùng lên tiếng:
“Đó là vì thời gian di chuyển trong vòng tròn trên hòn đảo này.”