Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1429: Giờ Đi Ngủ



Chương 1429: Giờ Đi Ngủ

Không lâu sau đó, Ác Mộng đã nhảy lên boong thuyền của Phá Xích. Sunny đã hơi mất tập trung, nên cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy Nephis đang chỉ thanh kiếm của cô về phía cậu. Sau một giây ngắn ngủi, cô thở ra và lại cho kiếm vào vỏ.

‘Đúng rồi. Họ không nhìn thấy chúng ta bởi vì sương mù, và rồi có gì đó thật nhanh đã nhảy ra từ nó và có mặt trên thuyền.’

Sau giải thích thiếu thốn mà Sunny đã cho họ, cả Cassie và Nephis chắc chắn là đã căng thẳng và bất an trong nửa giờ qua.

“Cậu quay lại rồi...’

Nephis bắt đầu nói chuyện, nhưng rồi trở nên im lặng. Cô cuối cùng đã phát hiện bóng người đẫm máu ngồi trước Sunny.

Jet dùng khoảnh khắc đó để từ từ nhảy xuống và vươn người.

“Cưỡi ngựa...đúng là không dành cho tôi. A, tôi nhớ PTGTCN của mình.”

Cassie có vẻ giật mình.

“... Kẻ Gặt Hồn Jet?”

Jet gật đầu và mỉm cười.

“Chỉ một và duy nhất.”

Rồi, biểu hiện của cô tối đi.

“Ừ thì...chắc là không còn đúng vậy nữa.”

Trong vài giây, mọi người im lặng. Nephis và Cassie nhìn qua lại giữa Sunny và Jet, giật mình. Cậu đã leo khỏi Ác Mộng và đang xoa mặt, hơi lơ đãng.

“Sunny...cậu tìm thấy Jet rồi?”

Cậu nhìn chằm chằm Nephis một giây, rồi gật đầu.

“Ừ. Tôi cũng đã tìm thấy Effie. Cô ấy ở phía bên kia hòn đảo. Nhưng mà chúng ta vẫn chưa thể đi đến đó. Ồ... Tàn Sát Bất Tử và Quái Thú Cắn Nuốt cũng ở đây. Cũng như một số Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại. Cơ bản là, mọi nơi cô đi trên hòn đảo này, đều chỉ có tử thần chờ đợi mà thôi.”

Toàn bộ là mới với Cassie và Nephis, và đa số là mới đối với Jet.

Cậu ngừng lại một giây, bỏ qua biểu hiện nghiêm nghị của họ, và gật đầu.

“Được rồi. Tôi đi ngủ đây. Đừng có rời khỏi con thuyền.”

Sunny đi về phía cửa dẫn vào trong con thuyền, nhưng bị Nephis cản lại.

“Đợi đã...nếu cậu không ngại. Làm sao cậu biết những thứ đó? Chuyện gì đã xảy ra?”

Khóe mắt cậu giật giật.

“Bông Hoa Gió tồn tại bên trong một vòng lặp thời gian khép kín, và tôi đã sống qua ngày này vài chục lần. Tôi có thể nhớ những vòng trước của mình nhờ thanh kiếm nguyền rủa. Lần trước, cô nói tôi nên nghỉ ngơi...nên tôi đang định làm vậy. Tôi sẽ ngủ một giấc. Giờ, xin lỗi nhé...”

Cậu đi giữa ba người nữ đóng băng và biến mất vào trong cửa.

Tìm đường đến nơi ngủ nghỉ, Sunny hủy đi áo choàng và ngã lăn ra trên giường. Cái gối của cậu chưa bao giờ mềm mại như vậy.

‘Mình sẽ ngủ một giấc ngắn...chỉ vài giờ thôi...rồi sẽ giải thích mọi thứ cho đàng hoàng.’

Nhắm mắt lại, cậu ngay lập tức rơi vào vòng tay êm ái của giấc ngủ.

Thứ tiếp theo mà Sunny biết là...

Cậu đang cúi người trên boong thuyền Phá Xích, mệt mỏi không khác gì trước đó. Cậu chờ một giây, rồi đứng thẳng lên và mơ hồ nhìn quanh.

‘Cái gì vậy?’

Sunny...đã quay trở lại bắt đầu của vòng lặp.

Biểu hiện cậu trở nên chua chát.

‘Cái quái gì? Mình ngủ qua cả một ngày?’

Hay là có gì đó đã giết cậu trong lúc đang ngủ?

Quay người lại, Sunny cau mày và nhìn Nephis. Cô đón gặp ánh mắt của cậu và nói:

“Tôi ổn. Tôi vẫn có thể chiến đấu.”

Cậu nhìn cô chăm chú một giây, rồi chửi thề và nhảy lên yên ngựa. Trước khi Nephis hay Cassie kịp nói gì, hắc mã đã biến mất vào sương mù.

‘Mình chỉ muốn yên ổn ngủ mà thôi. Khó cỡ nào được chứ?’

Sunny dùng Gương Sự Thật lần nữa, tìm Jet, chữa trị cho cô. Quay trở lại Phá Xích, cậu nhảy xuống trước và uất ức nhìn hai người đồng đội giật mình và căng thẳng của mình.

Trước khi họ có thể nói gì, cậu giơ một tay lên để cản họ.

“Đúng, tôi đã tìm thấy Jet. Thời gian lặp lại trên hòn đảo này, nên tôi đã sống qua những sự kiện này nhiều lần. Rời khỏi con thuyền là nguy hiểm, nên làm ơn đừng. Tôi sẽ ngủ...tôi có lẽ có vẻ bị điên và thô lỗ, nhưng thật ra cô chính là người mà đã cứ kêu tôi phải nghỉ ngơi. Vậy tôi đi đây.”

Dứt lời, cậu gật đầu và dùng Bước Bóng Tối để biến mất khỏi boong thuyền.

Ba người nữ mơ hồ ở lại sau cậu.

Ngã lên giường, Sunny nhắm mắt và thở dài.

‘Ngủ...’

Rồi, cậu đang đứng trên Phá Xích lần nữa.

Sunny đứng thẳng người, hít sâu, và hét lên:

“Chết tiệt thật!”

Mất Sunny thêm năm vòng như vậy để cuối cùng cảm thấy tươi tỉnh lại. Mỗi lần, cậu giải cứu Jet và đi thẳng đến giường mình, chỉ để thấy bản thân đang đứng trên boong thuyền trong sương mù không lâu sau đó.

Ít nhất thì nó có cảm giác là ngắn. Sự thật thì, Sunny chắc chắn là đã ngủ đến điểm kết thúc của mỗi vòng lặp kia.

Trong vòng thứ tám, cuối cùng, cậu tỉnh táo lại và cảm thấy...nếu không phải tốt, thì ít nhất là không mệt đến tận xương. Tâm trí cậu thông thoáng và ý nghĩ của cậu trôi chảy tự do mà không bị gánh nặng từ căng thẳng tích lũy đè ép.

‘Mình...chắc chắn là đã kiệt sức hơn đã tưởng.’

Tốc độ khôi phục của cậu vốn đã nên là phi thường nhờ có Vải Liệm Hoàng Hôn. Cân nhắc đến việc cậu mất cả tuần không làm gì ngoài ngủ để khôi phục...Sunny hứa với bản thân là sẽ không đánh giá thấp sự mệt mỏi từ việc sống đi sống lại những thứ inh dị trên Bông Hoa Gió một lần nữa.

May mắn là, cậu đã ngừng lại để nghỉ ngơi trước khi tinh thần cậu sụp đổ.

Nói vậy, trạng thái tinh thần của cậu vẫn rất tinh vi. Cho bản thân đủ thời gian để ngủ là một việc...nhưng mà cậu cũng phải trải qua những trải nghiệm tích cực gì đó để chống lại hậu quả hủy diệt từ chết đi chết lại theo đủ những cách rùng rợn kia.

‘Thứ gì nên đến sau khi ngủ một giấc ngon nhỉ?’

Nhìn chằm chằm vào sương mù, Sunny tự hỏi một lúc, rồi mỉm cười.

‘Thật ra thì, chẳng phải rõ ràng quá hay sao?’

Đó là ăn sáng!

Gật đầu với bản thân, cậu đi ngang qua Nephis và Cassie và leo lên yên ngựa. Cả hai người họ ngạc nhiên nhìn cậu.

“Sunny? Cậu làm gì vậy?”

Cậu nhìn xuống hai đồng đội và ngưng vài giây.

Rồi, cậu nói:

“Tôi biết Jet ở đâu. Tôi sẽ đi mang cô ấy về thật nhanh mà thôi. Nhưng trong lúc đó, tôi có yêu cầu kì lạ...”

Quay sang Nephis, cậu nở nụ cười dễ chịu nhất của mình.

“Neph, có lẽ nghe kì lạ...nhưng cô có thể nấu gì đó ngon ngon trong lúc tôi rời khỏi? Dùng toàn bộ mọi thứ chúng ta có! Dùng bất cứ nguyên liệu gì mà cô cần. Khá quan trọng là cô không giữ lại.”

Cô đơn giản nhìn cậu chăm chú, một vẻ mơ hồ ẩn giấu trong đôi mắt xám ấn tượng của cô.

“Tôi...đoán mình có thể?”

Sunny nhếch mép cười.

“Tuyệt vời! Ồ! Đừng có quên làm cà phê! Đợi đã...chúng ta không có cà phê...vậy thì trà! Trà ngon nhất mà chúng ta có!”

Dứt lời, cậu điều khiển Ác Mộng nhảy vào sương mù.

Đến lúc cậu được nuông chiều một chút!