Một lúc sau đó, Sunny đang ngồi trên cái ghế Ký Ức xa hoa của mình trước một bữa tiệc với đủ loại thức ăn ngon lành. Tốt hơn nữa, nó đều là do Nephis làm ra...cậu đang chảy nước miếng ngồi nhìn nó.
Họ hiện tại đang ở phòng ăn tập thể của Phá Xích. Sunny đang mệt mỏi và chán ngấy thứ sương mù kia, nên chỉ rời khỏi nó thôi đã đủ khiến tâm trí cậu tốt lên hẳn. Bởi vì sự tăm tối của thế giới bên ngoài, phòng ăn đang được thắp sáng bởi ánh sáng ấm áp từ những Ký Ức...mùi thơm của bữa sáng sang trọng kia lấp đầy không khí.
Nephis đang nhìn cậu chăm chú với biểu hiện nghiêm túc, sự mơ hồ của cô được che giấu tốt đến mức không ai ngoài cậu có thể phát hiện ra.
“Cậu nói là việc quan trọng, nên...tôi đã làm hết sức.”
Sunny thích thú vì sự nghiêm túc của cô là đáng yêu cỡ nào, rồi gật đầu và ngay lập tức cầm đũa.
‘Bắt đầu từ đâu đây...’
Trong một chốc, cậu lạc trong những lựa chọn.
Nhưng chỉ tí xíu mà thôi.
Nhanh chóng, cậu đã vui vẻ nhét đầy mặt mình với vài món cùng lúc. Cái cách ăn uống này...nếu so sánh thì Quỷ sẽ trông như một quý ông thực thụ.
Nephis, Cassie, và Jet nhìn cậu khó tin.
Sau một lúc, Jet thở dài và hỏi:
“Sunny...xin lỗi vì làm phiền bữa ăn của cậu...nhưng cậu không định giải thích chuyện gì đang xảy ra hay sao?”
Cậu ngừng nhai một giây và thoáng liếc nhìn cô.
“Tôi có lẽ sẽ làm vậy.”
Rồi, cậu hỏi ngọt ngào:
“Ồ, ai rót cho tôi một ly trà được không vậy?”
Ấm trà ở ngay trước mặt cậu, nhưng mà được cưng chiều kiểu gì nếu cậu phải tự mình làm mọi thứ chứ?
Nephis chớp mắt, khó hiểu.
“Cậu không tự làm được sao?”
Sunny mỉm cười. Khi nghĩ đến má cậu đang phồng ra như bong bóng vì đống thức ăn trong miệng, nụ cười đó đúng là nực cười.
“Tôi có thể.”
Có vài giây im lặng ngượng ngùng.
Rồi, Nephis thở dài và rót trà vào một ly sứ xinh đẹp.
“Của cậu đây.”
Sunny cảm ơn gật đầu và uống một ngụm trà đắng để giúp thức ăn trôi xuống.
“A...đúng là đáng tiệc trong cái mộ này không cà phê...”
Cậu đang tận hưởng lúc nghỉ ngơi này không ít. Nhưng ba người còn lại thì hơi có vẻ lo lắng. Sau một lúc, Nephis hắng giọng và hỏi bằng phẳng:
“Vậy, cậu có định nói chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra hay không đây?”
“Ừ thì, cô thấy đó. Nên nói như nào nhỉ...tôi chỉ muốn cô làm bữa sáng cho tôi mà thôi.”
Gương mặt thường bất động của Neph có vẻ giật giật một chút.
Nhưng mà cậu cưa nói xong. Giọng nói cậu trở nên nghiêm trọng:
“...Bởi vì tôi không còn rất nhiều thời gian. Tôi chỉ có một ngày để sống.”
Cô đột nhiên tái đi.
Mắt Jet mở to. Cassie giật mình.
Cả ba người họ biết Sunny không thể nói dối. Có nghĩa là...cậu thật sự sẽ chết.
“Gì cơ?!”
Sunny nghiêm nghị gật đầu.
“Đúng vậy. Đáng buồn, đó là sự thật...tôi sẽ chết sớm thôi. Đó là không thể tránh được, và không ai ở đây có thể ngăn cản nó. Nên, tôi chỉ muốn có một ngày dễ chịu với mấy người...mấy cô? Dù sao thì, bữa ăn sáng này là khởi đầu tốt...”
Có sự im lặng chết chóc trong phòng ăn. Jet đông cứng. Cassie có vẻ như đã hóa đá.
Nephis thì chậm chạp nghiêng qua, giơ lên một tay...và dùng một ngón tay chọt vào mặt cậu.
Giọng nói cô hơi run rẩy:
“Cậu...cậu ta không mang mặt nạ...”
Có gì đó ồn ào rơi xuống sàn.
Sunny xoa má, hơi đỏ mặt, và trách móc nhìn Neph.
“Đúng vậy. Giờ thì chúng ta đã qua chuyện đó...ăn tiếp thôi. Đồ ăn nguội bây giờ!”
Nói xong, cậu vô tư tiếp tục nhét đồ ăn vào mặt. Một tiếng thở dài thỏa mãn thoát khỏi môi cậu.
Sau vài giây, cậu ngước lên và nhìn thấy ba người nữ xinh đẹp đang nhìn cậu chăm chú trong sự im lặng choáng váng. Gương mặt họ tái nhợt.
Sunny thở dài.
“Cái gì?”
Cassie không nhúc nhích. Những tia sáng trắng phẫn nộ cháy lên sâu trong mắt Neph.
Nhưng Jet thì là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:
“Ý cậu là sao? Cái gì mà cái gì?! Cậu cho rằng có thể quăng quả bom đó vào bọn tôi và tiếp tục ăn như thể không có gì xảy ra cả?! Ý cậu là sao, chết là sao hả?! Tại sao?! Ai sẽ giết cậu?! Làm sao chúng ta có thể ngăn cản việc đó?!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sunny nhìn thấy Kẻ Gặt Hồn Jet tai tiếng đánh mất bình tĩnh. Ừ thì...bỏ qua những ngày mà cô bò quanh cái bè cố ăn thịt cậu.
Nhưng mà ngay cả lúc đó thì cô cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nephis mở miệng, rồi ngậm lại. Rồi lại mở miệng. Cuối cùng, cô đơn giản chỉ về phía Jet.
Cassie gật đầu.
“Thứ Bậc Thầy Jet vừa nói!”
Sunny chớp mắt vài lần và đặt ra một biểu hiện mơ hồ lên mặt mình.
“Ý tôi là...ừ? Cô cho rằng tôi sẽ để đống đồ ăn này lãng phí hay sao? Và tôi nói chết có nghĩa là “sẽ chết”. Một Sinh Vật Ác Mộng tồi tệ sẽ giết tôi. Còn về ngăn cản việc đó...a, thật sự không có ý nghĩa. Là vậy thôi mà.”
Cậu vươn tay nhặt lên ly trà và lắc đầu:
“Tôi không hiểu. Tại sao mấy người lại làm thấy ghê vậy chứ?”
Cậu thưởng thức biểu hiện buồn cười của họ vài giây, rồi cười thật giòn giã.
“Ồ...ôi, xin lỗi...chết tiệt! Tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu Effie hơn mà. Đây đúng là rất vui!”
Uống trà, Sunny mỉm cười và nhìn những đồng đội mình với sự hài hước trong mắt. Đến hiện tại, thì họ đã hoàn toàn ngớ ngẩn.
Cậu thở dài.
“Nghe này...tôi ban nãy không có nói, nhưng mà xoáy nước này thật ra là xoáy nước thời gian. Thời gian di chuyển trong vòng tròn trên hòn đảo này, có nghĩa là ngày hôm nay cứ lặp đi lặp lại.”
Họ im lặng nhìn cậu chăm chú.
“Thứ tôi muốn nói là toàn bộ chúng ta đã sống đi sống lại cái ngày này kể từ khi đến Bông Hoa Gió. Tôi chỉ là người duy nhất có thể nhớ được những lần trước đó. Tôi đã chết vài chục lần trong lúc cố gắng mang chúng ta thoát khỏi...và tôi nhất định là sẽ chết thêm nhiều lần nữa trước khi chúng ta cuối cùng có thể thoát khỏi nơi địa ngục này.”
Răng cậu lóe lên thành một nụ cười vô tư.
“Gì cơ, mấy cô cho rằng chết thật sự có thể giết tôi sao?”
Vì những đồng đội của cậu có vẻ gặp khó khăn trong việc hiểu bản chất của vòng lặp thời gian, Sunny giải thích lần nữa, lần này chi tiết hơn. Cậu không vội, và không quên thưởng thức bữa sáng Neph nấu trong lúc giải thích.
May mắn là, Sunny có nhiều kinh nghiệm với cuộc nói chuyện này, nên cậu làm nó lần nữa rất dễ dàng.
Tâm trạng cậu khá tốt.
Khi cậu xong xuôi, Nephis, Cassie, và Jet liếc nhìn lẫn nhau.
Sau vài giây im lặng, Nephis hỏi:
“Vậy là mặc dù cậu đúng là sẽ chết sớm mà thôi, cậu sẽ sống trở lại vào lúc bắt đầu...vòng tiếp theo? Mỗi lần?”
Sunny gật đầu.
“Chính xác!”
Cô cúi xuống và hít một hơi sâu.
Khi cô lên tiếng lần nữa, giọng nói cô nghe hơi kì lạ:
“Vậy ý cậu muốn nói là...chúng tôi có thể giết cậu ngay bây giờ, và ngày mai cậu sẽ ổn?”
Sunny gãi gãi đầu.
“Có thể nói vậy. Mặc dù nói như vậy thì hơi kì lạ nhỉ.”
Nephis gật đầu, như thể đã ra quyết định.
Rồi, cô nhìn Cassie và Jet.
“Vậy thì chúng ta đều đồng ý? Phải giết cậu ta, đúng chứ?”
“Tại sao làm thấy ghê vậy chứ? Chúng tôi chỉ giết cậu chút mà thôi. Vì mục đích giáo dục ấy mà.”
Đột nhiên, sống lưng cậu ớn lạnh.
Cassie và Nephis cũng đứng dậy.
“Đ-đợi đã...đợi một chút đã! Vụ này bằng cách nào đó đã sai nghiêm trọng. Tôi chỉ đùa một chút thôi mà! Hôm nay đáng lẽ là ngày nghỉ của tôi, được chứ? Đừng có làm gì nông nổi!”
Một nụ cười nhỏ hiện lên gương mặt Neph, với những tia sáng nguy hiểm khiêu vũ trong mắt cô.
“Cậu không cần lo lắng...chúng tôi sẽ không vội...”
Năm cái bóng của cậu quan sát cảnh tượng này với sự pha trộn giữa ghét bỏ và tội nghiệp. Vài kẻ trong số chúng chán chường lắc đầu.
‘Tại sao họ lại giận dữ vậy chứ?!’
Sau một giây, những cái bóng nhăn nhó.
...Khoảng thời gian sau đó, những tiếng động ồn ào của vật thể gì đó nặng nề va chạm vào sàn vang lên từ phòng ăn tập thể.