Trong lúc Sunny đứng đông cứng trong thế giới hắc ám, Nephis triệu hồi một cái Ký Ức lồng đèn và giơ nó lên, thắp sáng boong thuyền Phá Xích. Một hòn đảo ánh sáng ấm áp nhỏ hiện ra quanh họ – nhưng mà, nó không rộng bằng nó đáng lẽ nên là, như thể lồng đèn đang gặp khó khăn trong việc đẩy lui cái bóng không thể nghĩ nổi kia.
Ánh sáng của nó đáng thương hại run rẩy.
“Sunny...cậu đã làm gì?”
Cậu suy nghĩ câu trả lời, rồi thật thà nói:
“Tôi triệu hồi một mảnh của Lĩnh Vực của Thần Bóng Tối. Cô chắc là đã thấy nó trong kí tự của tôi rồi đó...nó là một Di Vật Thức Tỉnh mà tôi đã nhận được.”
Mảnh đã nuốt chửng toàn bộ Bông Hoa Gió. Sunny có thể cảm nhận được nó...cũng là kì lạ. Là một Bạo Chúa Vượt Bậc, cậu có thể điều khiển những cái bóng từ cách khoảng hai mươi cây số. Tuy nhiên, phạm vi của giác quan bóng của cậu là khiêm tốn hơn nhiều, thị giác của cậu là kém hơn như vậy nữa.
Làm sao cậu có thể mơ hồ cảm nhận được phía xa của hòn đảo cơ chứ?
Sunny chần chừ vài giây, rồi cẩn thận vươn ra giác quan bóng...nhưng mà, cậu không vươn nó ra ngoài. Thay vì vậy, cậu vươn nó vào trong Mảnh Vỡ.
Trong giây kế tiếp, Sunny kêu lên, loạng choạng, và ngã xuống.
“Ây da!”
Trước khi cậu ngã xuống sàn gỗ cứng, Nephis đã bắt lấy cậu.
Đột nhiên, gương mặt lo lắng của cô đã rất gần.
“Cậu ổn chứ?”
cậu rút lại giác quan bóng, và nhìn cô chằm chằm vài giây ngượng nghịu kì lạ. Rồi, Sunny ho khan và gật đầu.
Có vị mặn của máu trên lưỡi cậu.
“Ừ. Tôi chỉ...làm hơi quá một chút.”
Được cô giữ, cậu đứng lên và nhăn nhó.
“Mảnh Vỡ Lĩnh Vực này...tôi không chắc là nó có thể làm gì khác nữa, nhưng mà nó nhất định là đã tăng cường phạm vi của giác quan bóng của tôi. Đến mức mà tôi có thể nhìn thấy mọi nơi trên hòn đảo, cùng lúc – ừ thì, ngoại trừ tòa tháp. Nó có vẻ như chắn khỏi tầm mắt, bằng cách nào đó. Không cần phải nói, đó không phải thứ mà não con người, kể cả nếu đó là một Bậc Thầy, có thể chịu.”
Quá tải giác quan mà cậu vừa ăn vào là thứ mà cậu không muốn trải nghiệm lần nữa. Mặc dù nó chỉ là một phần bé tí tẹo nếu so sánh với sự kinh dị không tả nổi khi sử dụng [Mắt ta đâu rồi?], gánh nặng đó vẫn là quá mức đối với Sunny.
Và đó thậm chí là chưa tính đến thứ mà cậu sẽ nhìn thấy...có đủ loại sinh vật vĩ đại và tồi tệ trên Bông Hoa Gió, và chỉ riêng việc nhìn thấy vài con trong số đó cũng là một mối nguy hiểm.
Chưa kể đến nhiều hơn một trong những tồn tại đó là có khả năng nhìn ngược lại cậu.
Nói như vậy...nhưng Sunny gần như chắc chắn là cậu có thể chuẩn xác hơn về cách lan tỏa giác quan của mình xuyên suốt Mảnh vỡ.
Cậu an ủi Nephis và Cassie là mọi thứ đều ổn cả, và thử lần nữa.
...Một giây sau đó, tiếng gào thét nghẹn ngào của cậu lan truyền trong sương mù.
Đến cuối cùng, mất Sunny chút thời gian, và rất nhiều chửi thề, để dạy bản thân cách giới hạn phạm vi của giác quan bóng đến một khu vực tương đối hạn hẹp. Lợi ích của tình hình này là cậu có thể tập trung vào bất cứ vị trí nào trên đảo...có nghĩa là cậu có thể quan sát tất cả nó tùy ý.
Cậu cũng có thể cảm nhận được gì đó khác...
Miễn sao cậu ở sâu trong Mảnh Vỡ không tưởng nổi này, Phân Loại của cậu có vẻ được tăng cường. Như thể cái bóng cổ đại đang nuôi dưỡng nó...Sunny vẫn chưa chắc sự tăng cường này có nghĩa là gì, nhưng mà nó chắc chắn là phải hữu dụng.
Ngay khi cậu trở nên tự tin vào việc không ngã quỵ xuống sau khi vươn giác quan bóng vào hắc ám xa xôi, Sunny tập trung và tìm kiếm Jet. Nhanh chóng, cậu cảm nhận được cô đang di chuyển qua khu rừng. Những giọt máu rơi xuống rêu, và âm hồn giết chóc kia đang đuổi theo cô.
‘Tiện lợi chưa kìa.’
Nhảy lên yên ngựa, Sunny cảnh báo Nephis và Cassie ở lại trên Phá Xích và cho chiến mã nhảy vào sương mù.
Giờ kế tiếp là hơi khác với thông thường. Sự buông xuống của Mảnh Vỡ Cõi Bóng Tối đã ảnh hưởng đến những đồng đội cậu, đủ để những phản ứng và suy nghĩ quen thuộc của họ thay đổi...nhưng chung chung thì mọi thứ vẫn vậy.
Sunny giải cứu Jet, chữa trị cho cô với sự giúp đỡ của Gương Sự Thật, và quay trở lại Phá Xích. Rồi, cậu giải thích bản chất của vòng lặp cho những thành viên của tổ đội.
Nhưng mà sau đó...
Sunny phải làm ra những quyết định mới.
Giờ khi cậu biết để lại những đồng đội trên Phá Xích cơ bản là để họ chờ chết, không có lựa chọn khác mà phải cùng nhau tiến vào sương mù...thật sự thì điểm đó cũng là vô nghĩa, vì cậu đã quyết định là sẽ dựa vào họ nhiều hơn trước lúc nghỉ ngơi.
Mục tiêu của cậu trong việc soạn một bản đồ thời gian của Bông Hoa Gió cũng đã trở nên dễ dàng hơn nhiều, vì giác quan bóng của cậu đã có thể đến xa tận giới hạn của Mảnh Vỡ.
Có lẽ thứ tốt nhất về Mảnh Vỡ của Lĩnh Vực Bóng Tối là nó tồn tại độc lập khỏi Sunny. Nó không hiện ra từ tinh túy của cậu, và không dùng tinh túy để tồn tại. Trái lại, nó cũng không dưới điều khiển của cậu.
Mặc dù Sunny có thể hưởng lợi từ việc ở trong mảnh của Lĩnh Vực của Thần Bóng Tối, cậu không cứ kì diệu mà trở thành giống như một Đế Giả.
Nhưng mà có một tác dụng phụ bất ngờ, nhưng chào đón cho mối liên kết với cái bóng không tưởng nổi kia...
Đó là sự thân thuộc với nước thô thiển mà Vương Miện Chạng Vạng ban cho cậu cũng lan tỏa xuyên khắp Mảnh Vỡ. Và vì sương mù là làm từ nước, Sunny thấy bản thân có thể ảnh hưởng đến sương mù.
Cậu có thể khiến nó dày hơn, hoặc là đẩy nó ra khỏi một khu vực nhất định.
Khó để nói chính xác một khả năng như vậy sẽ có lợi ntnt. Nhưng Sunny cảm thấy cậu sẽ có thể tìm được cách tận dụng lợi thế này của mình.
Ngoài đó ra, lợi thế rõ ràng nhất mà Mảnh Vỡ mang lại là Sunny có thể biến nó thành những đồ vật thực chất. Mặc dù những đồ vật kia là được hiện hữu với tinh túy Vượt Bậc, nguồn gốc của chúng vẫn là một cái bóng Thần Thánh. Vì vậy, chúng mạnh mẽ và cứng cáp hơn nhiều những thứ mà cậu đã có thể tạo ra trước kia.
Đương nhiên, tương ứng là dùng chúng cũng thiêu đốt một lượng tinh túy lớn hơn nhiều.
Thứ cuối cùng Sunny thử nghiệm là hủy đi Mảnh Vỡ của Cõi Bóng Tối.
Tiếc là...đó có vẻ là bất khả thi. Cũng như cậu đã nghĩ, một khi thả ra, Mảnh Vỡ không thể được kêu gọi trở lại.
Hoặc ít nhất là cậu không có quyền hạn làm như vậy.
Ngoại lệ duy nhất là Lồng Đèn Bóng Tối. Sunny phát hiện cậu có thể che giấu Mảnh Vỡ bên trong món Ký Ức Thần Thánh...nhưng mà kì lạ là, cậu không thể triệu hồi nó trở ra từ trong nó. Một khi cái bóng không tưởng nổi kia tiến vào cổng của cái lồng đèn đen, nó như thể biến mất mãi mãi.
Cậu hơi thất vọng, nhưng cùng lúc cũng sung sướng.
Có Mảnh Vỡ này và Gương Sự Thật và được hỗ trợ bởi những thành viên của tổ đội...đột nhiên, Sunny cảm thấy tạo ra một bản đồ biến đổi của Bông Hoa Gió không còn là bất khả thi như trước nữa.
Không lãng phí thêm thời gian, cậu bắt đầu làm việc.
Cậu sẽ tìm đường thoát khỏi địa ngục bất tận này, và mang những đồng đội mình cùng rời khỏi.