Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1433: Thử Gì Đó Mới



Chương 1433: Thử Gì Đó Mới

Sunny ở dưới cây tôn nghiêm một lúc, nhìn chăm chú vào sương mù. Gió lạnh thổi từ phía ngoài hòn đảo, mang với nó một sự ớn rợn ghê gớm. Sự yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng xào xạc của lá.

Những ý nghĩ của cậu tăm tối.

Cậu không biết chính xác đã ngồi đây bao lâu, khi có gì đó có vẻ như thay đổi trong thế giới. Sunny khẽ thở dài và đứng dậy, ôm lấy bản thân để gìn giữ chút ấm áp còn sót lại không thoát ra vào sương mù.

Cúi xuống, cậu chần chừ vài giây, rồi nghiêm nghị nói:

“Vậy là ngươi cuối cùng đã đến.”

Ban đầu, không có gì đáp lại cả.

Rồi, sương mù hơi nhúc nhích, để lộ một bóng người mơ hồ mà trước đó bị màn sương mù che giấu mất. Một âm hồn làm từ sương mù đang đứng trên boong thuyền Phá Xích, chỉ cách đó vài mét. Đôi mắt xanh dương lạnh lẽo phi nhân loại của cô ta nhìn cậu với không chút cảm xúc gì cả.

Sunny âm u mỉm cười.

“Thảo nào mất mình cả một tuần để ngủ nghỉ đàng hoàng.”

Mỗi lần Sunny ngủ, cậu sẽ tỉnh lại ở ban đầu vòng lặp. Có hai khả năng để giải thích cho điều đó – hoặc là Sunny đã ngủ quá lâu...hoặc là thứ gì đó đã giết cậu trong lúc đang ngủ.

Cậu đã cho rằng là khả năng trước. Nhưng giờ thì, cậu biết đó là khả năng sau.

Tay cậu run rẩy và nắm thành quyền.

‘Đương nhiên...đương nhiên. Tại sao khác nữa?’

Trong vài chục vòng lặp, Sunny đã nói đồng đội mình hãy núp trong Phá Xích và chờ đợi trong lúc cậu mạo hiểm tính mạng thám hiểm hòn đảo.

Nhưng mà ai nói con thuyền là an toàn?

Sunny chưa từng thấy Tàn Sát Bất Tử tìm đến nó. Nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu đã ở lại trên Phá Xích nhiều hơn vài giờ, còn thức...

‘Nguyền rủa nó chứ...’

Một hắc ám sâu đậm phủ lấy mắt cậu.

Có nghĩa là mỗi lần Sunny rời khỏi, cho rằng đồng đội mình sẽ an toàn, thì âm hồn sương mù kia đã phát hiện họ.

Và giết họ.

Cassie và Jet đã bị giết thảm thương, hết lần này đến lần khác, trong lúc cậu dạo quanh hòn đảo.

Neph cũng đã bị giết.

Có phải không?

Liệu cậu có cảm giác được nếu chủ nhân của mình không còn nữa? Liệu Ma Pháp có thông báo việc cô qua đời? Nếu Sunny kiểm tra kí tự của mình...liệu cậu có nhìn thấy tên cô tối đi và biến mất?

Nhìn chăm chú Tàn Sát Bất Tử, Sunny nghiến răng.

“Ta...sẽ hủy diệt ngươi.”

Trong lúc một nụ cười chua chát hiện lên môi cậu, cậu tiến lên một bước và bình tĩnh nói thêm:

“...Một ngày nào đó.”

Âm hồn sương mù di chuyển.

Không lâu sau đó, Sunny chết.

Sunny đang cúi mình trên boong thuyền Phá Xích lần nữa. Đứng thẳng, cậu nhìn vào sương mù.

Gương mặt cậu bất động.

Sau một lúc, một tiếng thở dài thoát khỏi môi cậu.

‘Ừ thì, chắc giờ nghỉ của mình kết thúc rồi.’

Cậu quay đầu và yên lặng nhìn theo Nephis và Cassie thảo luận về Ánh Sáng Dẫn Đường. Họ đã quên những sự kiện của vòng trước đó...cuộc đối thoại với cậu, những tiếng cười mà họ cùng có. Mọi thứ giờ bị xóa bỏ, và đồng đội cậu thậm chí còn không biết bản thân đã mất gì đó.

Nhưng cậu biết.

Trên hòn đảo chết tiệt này, chỉ có hai tồn tại nhớ mọi thứ. Sunny...và Tội Lỗi An Ủi. Âm hồn được dựng lên từ tâm trí của bản thân cậu bởi vang vọng của tiếng thì thầm của Ariel.

Nhìn xuống, Sunny đè lên thành gỗ mạnh đến mức nghe thấy nó rạn nứt, rồi lùi lại một bước.

Lần này, cậu không ngay lập tức leo lên Ác Mộng. Thay vì vậy, Sunny tập trung và kêu ra kí tự.

Có gì đó trong tư thế của cậu chắc là đã thu hút sự chú ý từ đồng đội, vì họ đột nhiên trở nên im lặng. Một giây sau đó, Nephis hỏi:

“Sunny? Có chuyện gì?”

Ánh mắt cậu rơi xuống dưới cùng của những kí tự. Cậu im lặng một lúc, rồi bình tĩnh trả lời:

“Tôi sẽ thử gì đó. Tôi không chắc chính xác thì việc gì sẽ xảy ra, nên...hãy bình tĩnh.”

Dứt lời, Sunny hít một hơi sâu và kêu gọi Mảnh của Cõi Bóng Tối.

Cũng kì lạ...Mảnh không phải một Ký Ức, và cũng không phải một Tiếng Vang hay một cái Bóng. Vì vậy, cậu không thật sự biết cách khiến nó hiện ra. Tinh túy của chỉ một Bạo Chúa Vượt Bậc tầm thường là chắc chắn không đủ để triệu hồi một mảnh của một Lĩnh Vực của vị thần.

Vậy mà...bằng cách nào đó, Sunny biết chính xác cách làm. Kiến thức đó được chôn vùi sâu bên trong linh hồn cậu, như thể cậu đã luôn luôn biết.

Trong giây kế tiếp...

Thế giới quanh họ đột nhiên trở nên tối hơn.

Rồi tối hơn, tối hơn, rồi tối hơn nữa.

Một cơn gió mạnh nổi lên, khiến áo choàng đen của Sunny phất phới. Như thể hình dạng của cậu đang nuốt chửng mọi ánh sáng, thay thế nó với một cái bóng bất tận.

Mắt cậu mở to.

Đằng sau Sunny, Cassie rùng mình.

“Cái...”

Giống như có một cơn thủy triều hắc ám tràn qua thế giới, lăn ra ngoài từ Phá Xích. Cây tôn nghiêm ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt, chìm trong nó, cũng như hình dạng của Thánh ở mũi thuyền. Vách đá hắc ám một giây sau đó cũng không nhìn thấy nữa.

Hắc ám không ngừng ở đó.

Mặc dù Nephis và Cassie không không thể nhìn thấy, Sunny có thể, bằng cách nào đó...cậu cảm giác cả hòn đảo đang bị nuốt chửng bởi cái bóng mà cậu vừa thả ra, với toàn bộ ánh sáng như bị dập tắt chỉ trong nháy mắt.

Nhanh chóng, như thể họ đang đứng trong một hư vô đen tối. Chỉ có Sunny là có thể nhìn thấy thế giới không thật sự là đã biến mất...nó vẫn ở đó. Cây tôn nghiêm vẫn hơi đung đưa cùng gió, và Thánh vẫn đang đứng ở mũi thuyền. Vách đá hắc ám nơi họ vẫn ở nơi chúng ở vài giây trước. Sương mù vẫn xoáy lượn và trôi chảy, chỉ là bây giờ, nó như là chất lỏng hắc ám.

Và cậu có thể cảm nhận được...

‘Thì ra là vậy.’

Mảnh của Cõi Bóng Tối...là, không ngạc nhiên lắm, một cái bóng.

Một cái bóng bao la và cổ đại đến mức đầu óc cậu không thể hiểu nổi quy mô của nó, sâu lắng và khó tưởng đến mức tim cậu run rẩy trước nó. Hơn vậy nữa...nếu Sunny không lầm, cái bóng không nghĩ nổi này...là có Cấp Bậc Thần Thánh.

Nó không chút ánh sáng và đen tối, nhưng mà cùng lúc lại tỏa ra ánh sáng hoàng kim của thần thánh đối với thị giác của cậu.

Nó không sống, nhưng mà cũng không trống rỗng như những cái bóng của những đồ vật chết.

Nó không thuộc về Sunny, vậy mà, bằng cách nào đó cậu lại liên kết với nó.

Mặc dù Sunny đã triệu hồi nó...cậu, có lẽ, chưa đủ điều kiện để là chủ nhân của nó.