Mặc dù Effie đã sinh con sớm, cả cô và đứa con đều khỏe mạnh.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của tổ đội cũng đã không thành hiện thực. Có lẽ là vì đứa trẻ được thụ tinh ở thế giới thức tỉnh, hoặc có lẽ vì nó được sinh ra ở hư vô đen tối bên ngoài dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, ở trái tim của Mộ Ariel, thằng bé không phải Sinh Ở Sông.
Ít nhất họ đã cho rằng là vậy sau khi cẩn thận cho Phá Xích di chuyển và không quan sát thấy thay đổi gì về bề ngoài của đứa bé.
Đó là cực kì nhẹ nhõm.
Ngay cả Sunny, người mà đã luôn trông chờ điều tồi tệ nhất và thường chuẩn bị nhận những đòn đánh đau từ số phận, cũng cảm thấy một gánh nặng phi thường vừa được nâng khỏi tim mình.
Mối nguy hiểm ngay trước mắt đã qua. Đương nhiên, tương lai vẫn là không chắc chắn. Họ vẫn phải chiến đấu với Tra Tấn và hủy diệt Tìm Kiếm Đầu Tiên. Mạng sống của đứa nhỏ vẫn chênh vênh nguy hiểm, bởi vì không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với linh hồn nó sau khi Ác Mộng này kết thúc.
Nhưng mà, bằng cách nào đó, Sunny cảm thấy hi vọng...
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Phá Xích tiếp tục đi trong vực thẳm hắc ám. Những thành viên của tổ đội thay phiên ở cùng Effie và đứa bé mới sinh, đầy những cảm xúc mâu thuẫn.
Bản thân nữ thợ săn đã kiệt sức vì đợt lâm bồn kéo dài, nhưng mà đang lấy lại sự khỏe khoắn và sinh lực ở tốc độ phi thường.
Nhưng khi Sunny đến nhìn cô, thì cô vẫn trông mệt mỏi và hao hụt.
Effie ở trong căn buồng, ngồi trên cái ghế thoải mái. Cô đang quấn trong chăn và cầm một bó chăn không nhỏ trong tay, dịu dàng nhìn nó. Sunny thật sự là bị giật mình bởi ánh mắt đó, không quen thuộc với việc nhìn thấy cô bạn...yếu ớt công khai như vậy.
Và thỏa mãn đến kì lạ.
Nghe thấy cậu tiến vào, Effie ngước lên và mệt mỏi mỉm cười.
“A...Chú Ngố. Mời vào, mời vào.”
Cậu đến gần và nhìn cái bó chăn trong tay cô, cuối cùng nhìn thấy đứa trẻ mới sinh.
Con của Effie...trông cơ bản là y hệt mọi đứa con nít khác, với ngoại lệ là nó quá to so với một đứa trẻ mới sinh chỉ vài giờ trước, ít nhất là to gấp đôi một đứa bé bình thường.
‘Tội nghiệp cô ta...’
Sunny thương hại nhìn nữ thợ săn. Effie đã luôn cao đến quá đáng và con trai cô sẽ trưởng thành thành một tên khổng lồ thật sự, nếu đánh giá dựa vào kích thước hiện tại của nó.
Sunny thầm thở dài.
‘Lại thêm một cây sào. Thần thánh. Thằng nhóc kia sẽ sớm cao hơn mình, phải không hả? Ừ thì...nó có lẽ sẽ cao hơn tất cả mọi người. Đó cũng là nhẹ nhõm.’
Nụ cười của Effie rộng hơn.
“Thằng bé đẹp quá, phải không?”
Sunny mơ hồ nhìn cô chăm chú.
Cô ta...thật sự đã chọn sai người để hỏi câu hỏi đó.
“Cô nói gì vậy? Nó hoàn toàn xấu xí. Em bé nào cũng vậy cả. Và đừng nhìn tôi với ánh mắt đó...cô biết tôi không thể nói dối!”
Nữ thợ săn nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi cười lên và dịu dàng vuốt ve cái đầu mềm mại của đứa bé đang ngủ.
“Ừ thì, tôi thấy đẹp. Gần đẹp bằng mẹ của nó luôn ha?”
Sunny lắc đầu, tự hỏi liệu có phải phụ huynh nào cũng đều hơi điên điên. Ừ thì, chắc chắn là vậy. Nếu không thì, thì thứ gì khác sẽ khiến họ quan tâm cho những đứa bé tội nghiệp kia? Một chút cảm tình không lý lẽ là rất có ích...
Cậu chần chừ một lúc, suy nghĩ về tính mạng bé nhỏ trước mặt mình. Đứa bé...thật ra thì, cứ gọi nó là đứa bé là không tiện cho lắm. Liếc nhìn Effie, cậu hỏi:
“Cô định cho nó cái tên gì?”
Cô im lặng một chút, mỉm cười. Khẽ thở dài, Effie nhún vai.
“Tôi không thể đặt tên cho nó ngay được. Tôi cần hỏi ý kiến của ba nó đã.”
Có một giây im lặng ảm đạm, cả hai người họ đều không chịu nhắc đến ba của đứa bé khả năng cao là đã chết từ lâu rồi.
Effie nhìn lại con trai của mình và mỉm cười lần nữa.
“A! Nhưng mà...nhìn nó đi. Trông nó như một cái bánh bao nhỏ vậy, phải không hả?”
Sunny hơi trợn to mắt.
‘Mình biết mà!’
Cậu năng nổ lắc đầu.
“Không...hư, Effie hư! Cô không thể đặt tên con trai mình là Bánh Bao! Đó là ý tưởng rất tệ!”
Cô cười khúc khích.
“He-he. Ừ thì...trong lúc này tôi sẽ gọi nó là Bánh Bao Nhỏ. Chúng ta sẽ nghĩ ra một cái tên đàng hoàng sau khi ra khỏi Ác Mộng này.”
Sunny nhìn cô ta chằm chằm một lúc, rồi lắc đầu lần nữa, lần này là chậm chạp.
“Sao cũng được...cứ làm theo ý cô. Nhưng mà sau này đừng có phàn nàn với tôi.
Effie nhìn cô với ánh mắt tinh quái.
“Sunny...cậu, hơn ai khác, nên biết rõ hơn. Ý tôi là, chẳng phải mẹ cậu đặt tên cho cậu là Sunless hay sao? Và nhìn cậu đi! Cậu lớn lên...ừ thì...”
Giọng cô trở nên hơi nghi ngờ. Rồi cô nhếch mép cười.
“Thật ra, đừng để ý. Tôi nghĩ có lẽ cậu nói đúng.”
Nghe cô cười, cậu chần chừ một giây, rồi dè chừng hỏi:
“Cô thấy như thế nào rồi?”
Effie nhìn con trai mình lần nữa, nụ cười trở nên hơi nghiêm túc. Cuối cùng, cô nhún vai:
“Như là bị một bầy Sinh Vật Ác Mộng cán qua. Nhưng đừng lo. Nephis đã chữa trị cho tôi rất tốt. Tôi sẽ tốt như mới sớm mà thôi.”
Cô vuốt ve cặp ám mềm mại của đứa bé và nói thêm, giọng nói che đậy một sự ảm đạm bên dưới:
“Có lẽ...có lẽ như vậy là tốt nhất. Ít nhất thì như này, tôi sẽ có thể tham gia trận chiến cuối cùng. Dạo gần đây tôi đã tự ghét bản thân vì vô dụng đến vậy, cậu biết đó. Bây giờ...hoặc là chúng ta sẽ sống sót Bờ Vực, hoặc là không. Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ ở cùng nhau đến tận lúc cuối cùng.”
Sunny cau mày, quan sát gương mặt cô. Ánh mắt cô hụt sâu vào, và ánh mắt cô âm u...nhưng cùng lúc cũng mãnh liệt. Đương nhiên đó sẽ là giúp đỡ rất nhiều nếu có Nuôi Dưỡng bởi Sói đáng gờm chiến đấu bên cạnh họ.
Nhưng...
“Cô chắc chứ? Vậy còn con cô?”
Effie chần chừ một giây.
“...Nếu chúng ta thất bại, nó sẽ chết. Nên, tôi sẽ giấu nó trong Dây Chuyền Quái Thú Đen. Và làm mọi thứ để đảm bảo cả hai chúng tôi sẽ sống.”
Cô im lặng một lúc, nhìn đứa bé đang ngủ.
Rồi, Effie quay sang Sunny và đột nhiên nhìn vào mắt cậu.
“Cậu biết đó, Sunny...tôi đã từng nói với cậu là thế giới chúng ta đang sống trong là đang chết dần. Và tôi vẫn tin tương như vậy – không, tôi càng tin tưởng hơn nữa, sau khi trải nghiệm những năm vừa qua.”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt cô, và thứ gì đó đáng sợ đột nhiên thắp lên sâu trong ánh mắt mệt mỏi đó.
“Nhưng, cậu biết đó...bây giờ, tôi thấy mình có tâm trạng muốn đi lật ngược cả thế giới. Thậm chí có lẽ là hoàn toàn xé rách nó và xây dựng lại từ đầu, nếu cần thiết.”
Cô hít vài hơi từ tốn.
“Chỉ để đảm bảo có đủ không gian trong thế giới này để thằng bé có thể sống một cuộc sống đáng sống.”
Effie nhìn Sunny vài giây, rồi cười.
“Dù sao thì, phải có ai đó làm vậy chứ. Và nếu chúng ta không thể...thì kẻ quái nào có thể chứ?”