Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1548: Hồi Cuối Cùng



Chương 1548: Hồi Cuối Cùng

Cô nhìn mặt nước và đặt tay lên chuôi kiếm.

Vỏ kiếm ma thuật vẫn là vậy, nhưng mà thanh kiếm bên trong thì đã khác. Thanh kiếm dài được ban cho cô bởi gia tộc Valor đã bị hủy diệt ở Chạng Vạng, và bị thay thế bởi thanh kiếm bạc này, thứ mà hiện tại đang có hình dạng tương tự.

Món vũ khí này là phần thưởng mà Nephis nhận được khi giết Kẻ Cướp Hồn – một Thánh Ô Uế mà đã từng là hoàng tử của cùng gia tộc đó. Liệu có tính chất biểu tượng gì đó cho việc một món thay thế món còn lại hay không thì Sunny không biết.

Nephis hơi quay người, nhìn Cassie, và hỏi:

“Bao lâu nữa thì chúng ta đến Bờ Vực?”

Cô gái mù là người điều khiển Phá Xích tốt nhất, người quen thuộc những bản đồ trên những tấm bảng đá của những nữ tiên tri, và là người mà đã ở với những Người Ở Sông lâu nhất. Nên, cô là hoa tiêu của họ.

Cassie chần chừ một giây...

“Không hơn hai ngày, nếu chúng ta đi thuyền ở tốc độ vừa phải. Lâu hơn nếu chúng ta muốn thật sự cẩn thận...nhanh hơn nếu chúng ta vứt bỏ sự cẩn thận.”

Ghi nhận câu trả lời đó, Nephis liếc sang Mordret:

“Có mối nguy hiểm nào gần chúng ta không?”

Hoàng Tử Không Gì Cả đã luôn muốn che giấu những điểm cụ thể về Phân Loại của hắn, nhưng mà đến hiện tại, thì họ đã biết nhiều thứ về nó.

Ví dụ như, khoảng cách mà Sunny có thể điều khiển những cái bóng của mình khi là một Khủng Bố Vượt Bậc là khoảng hai mươi bốn cây số. Nhưng mà nhận thức của cậu bị giới hạn bởi những thứ mà những cái bóng có thể nhìn ra. Trái lại, Kĩ Năng Ngủ Say của Mordret thì cho phép hắn nhìn nhận thế giới thông qua bất cứ phản chiếu nào trong phạm vi tương tự – điều chỉnh cho việc hắn hiện tại chỉ là một Quái Thú thôi.

Nó cũng cho phép hắn di chuyển giữa những phản chiếu đó.

Khi nghĩ đến việc cả Dòng Sông Vĩ Đại là một bề mặt phản chiếu khổng lồ, Hoàng Tử Không Gì Cả cơ bản là toàn trí đối với khu vực đáng kể xung quanh hắn.

Còn Kĩ Năng Thức Tỉnh của hắn thì là thứ khiến hắn trở nên khủng khiếp – đó là Kĩ Năng cho phép hắn tiến vào linh hồn của một sinh vật thông qua mắt chúng và chiếm lấy cơ thể chúng, mặc nó như một bộ quần áo vậy. Kĩ Năng đó cũng khiến hắn là một đồng minh vô giá trong trận chiến sắp đến.

Mordret im lặng vài giây, rồi lắc đầu.

“Tôi không thấy gì di chuyển cả. Bản thân dòng chảy thì có hơi kì lạ. Nó...ghê rợn. Chúng ta sẽ sớm thấy nó thôi, một khu vực mà nước có vẻ tối hơn bình thường. Tôi đề nghị hoàn toàn né tránh khu vực đó, cũng như những nơi khác tương tự nó.”

Nephis nhìn về trước, rồi gật đầu.

“Vậy thì chúng ta sẽ di chuyển ở tốc độ vừa phải, trong một ngày. Rồi, chúng ta sẽ neo Phá Xích lại và đến gần Bờ Vực trước khi đi đến gần hơn.”

Cô chần chừ, rồi nói thêm bằng giọng từ tốn:

“Cảnh giác. Những vùng nước này đầy thứ Ô Uế...nếu gặp phải một, chúng ta không thể cho nó trốn thoát và cảnh báo những thứ khác. Không thể cho phép bất cứ thứ gì nhìn thấy chúng ta trước khi chúng ta nhìn thấy nó. Mọi người đều biết phải làm gì rồi.”

Sunny cảm thấy hơi phiền não. Vì Nephis đang nói với cả nhóm, chứ không phải chỉ riêng cậu, những từ ngữ của cô không phải một mệnh lệnh. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy hơi lạnh lẽo khi nghe những lời đó.

Nhưng cô nói đúng.

Họ đúng là đã biết phải làm gì. Toàn bộ những thứ này đã được thảo luận lặp đi lặp lại. Tổ đội đã chuẩn bị tốt nhất có thể, cân nhắc đến việc thiếu thốn thông tin về tình hình của thành phố Ô Uế và kẻ cai trị hiện tại của nó.

Tra Tấn...

Sunny cau mày.

Cô ta chắc chắn phải biết có chuyện gì đang đến. Tại sao không có ai chào đón họ tới Bờ Vực? Toàn bộ họ đã trông đợi bị mai phục bởi đám sinh vật Ô Uế khoảnh khắc Phá Xích rời khỏi hư vô đen tối.

Vậy mà, không có gì xảy ra cả.

Tai Ương cuối cùng đang làm gì?

Cảm giác bất an, cậu đi nâng cánh buồm. Họ sẽ đi thuyền trên nước vào lúc này, để không bị phát hiện quá dễ dàng.

Bảy mặt trời chìm trong nước, thẩm thấu nó với ánh sáng xinh đẹp. Hắc ám không thể xuyên phá nuốt lấy bầu trời – giờ khi Sunny biết về bầy quái vật bướm kinh khủng kia đang ẩn nấp ở đâu đó ngoài kia, trong hắc ám đó, màn đêm có vẻ đáng sợ hơn nhiều. Gần như là đến mức không thể tin nổi.

Nhưng mà cũng có những con quái vật ẩn nấp trong Sông.

Trước khi bình minh đến, tổ đội chạm trán với vài sinh vật Ô Uế. Mỗi con trong số chúng đều mạnh mẽ hơn đám Sinh Vật Ác Mộng mà họ thường chiến đấu ở phía thượng nguồn, và khôn ngoan hơn nhiều nữa. Biết ơn là, sức mạnh của bảy Bậc Thầy là dư sức xử lý đám sinh vật riêng lẻ kia.

Mặc dù mất chút nỗ lực, không có Ô Uế nào có thể trốn thoát cả. Những kẻ cố bỏ chạy bị Kai đuổi theo và dứt điểm, hắn là người nhanh nhất trong số họ. Và mũi tên của hắn cũng có thể bắn trúng từ khoảng cách đáng giật mình – có thị giác phi thường và một cây cung mạnh mẽ, cung thủ là một hiện diện chết chóc trên Dòng Sông Vĩ Đại.

Nguy hiểm hơn nhiều đám quái vật riêng lẻ kia là bản thân nước. Ở gần Nguồn như này, chúng rối loạn và khó đoán, thường che giấu những hiểm họa trí mạng. Phá Xích tránh né những thứ thật sự không thể thoát nhờ có trực giác của Cassie, và chiến đấu xuyên qua phần còn lại, được bảo vệ bởi những pháp thuật của nó và cây tôn nghiêm.

Cuối cùng, bầu trời lại sáng lên. Đến khi cả bảy mặt trời mọc lên cao, ngày đầu tiên của hai ngày mà họ đáng lẽ sẽ đi đến Bờ Vực kết thúc.

Vào lúc đó, họ có kế hoạch nâng con thuyền khỏi nước, để nó không bị kéo xuôi dòng bởi dòng nước, và sắp xếp một nhiệm vụ trinh sát để lén lút tiếp cận thành phố Ô Uế.

Nhưng mà...kế hoạch đó bị đảo lộn.

Đó là vì, bất ngờ là, họ cuối cùng đã đến Bờ Vực.

Hay nên nói, nền tảng của nó.

Sunny nhìn về trước, biểu hiện trở nên khó tin. Mắt cậu mở rộng.

‘Đám điên kia...làm sao họ có thể tạo ra nó chứ?’

Trước mặt họ, dòng chảy bất tận của Dòng Sông Vĩ Đại biến thành băng. Một vùng đất được hình thành bởi nó kéo dài hết tầm mắt, biến mất khỏi đường chân trời – quá vĩ đại để có thể gọi chỉ là một hòn đảo, và bằng cách nào đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy.

Đông cứng tại chỗ.

Có cát và đất không sinh lực che lấy bề mặt sần sùi của đồng bằng băng bất tận kia, với những ngọn đồi và những lòng sông cạn. Những cây chết mọc lên không trung, không có lá hay sự sống. Đây đó, những cụm đá đen nhô lên, hình thành một khu rừng những trụ vặn vẹo.

Nói ngắn gọn, Sunny thấy thứ gì đó mà cậu chưa từng trông đợi nhìn thấy trong Mộ Ariel....

Đất liền.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com