Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1554: Gương Mặt Quen Thuộc



Chương 1554: Gương Mặt Quen Thuộc

Những lời đã được nói ra, vang vọng trong hắc ám xinh đẹp của màn đêm lung linh. Mất đi ngọn gió, những mái buồm của con thuyền ngã xuống. Nó dừng ngừng lại, trôi dạt trên dòng chảy.

Cassie im lặng vài giây, bất động như Tiếng Vang của nữ tiên tri Ô Uế bên cạnh cô vậy. Rồi, cô hỏi, giọng nói mang theo chút vẻ thú vị:

“Vậy mình có nên gọi cậu là Hoàng Tử Điên Rồ không?”

Trong lúc biểu hiện của Sunny thay đổi, cô khẽ bật cười.

“Thần thánh à...thôi nào. Mình biết là cậu chỉ hỏi câu hỏi đó để xem thử phản ứng của mình như thế nào, nhưng mà làm sao có thể chứ? Mình không phải Tra Tấn.”

Sunny cau mày, thất vọng vì việc cậu đã không thể có nhiều phản ứng hơn từ Cassie. Cậu đang im lặng cân nhắc câu hỏi tiếp theo khi cô quay sang Tiếng Vang của mình và nói, khiến những ý nghĩ của cậu rơi vào rối loạn:

“Cô ta mới là.”

Cậu đứng hình, bị những lời nói đó làm cho giật mình.

Rồi, Sunny dần di chuyển ánh mắt sang Tiếng Vang im lặng kia.

Bộ đồ đỏ, ánh mắt trống rỗng tấm màn che đi gương mặt...

‘Làm sao có thể?’

Lúc họ gặp ở Thất Sủng, Cassie đã nói là cô sở hữu Tiếng Vang này sau khi giết nữ tiên tri mà đã rơi vào Ô Uế ngày cô tiến vào Ác Mộng. Hai người họ đúng là trông tương tự...nhưng mà cả Sunny và Nephis đều đơn giản cho rằng đó là vì người phụ nữ bị giết và Dusk đều là những nữ tiên tri đã cai trị cùng thành phố.

Tiếng Vang là quá ghê rợn và kinh tởm, khiến Sunny không muốn biết thứ che giấu đằng sau tấm vải che màu đỏ đó. Vì vậy, cậu chưa từng cố nhìn mặt sinh vật đó.

Nhiều nhất cậu đã làm là nhìn dệt của nó, nhưng mà kể cả khi đó, thì phần lớn sự tập trung của cậu cũng đã dành cho Tiếng Vang nhân tạo của Gia Tộc Valor – con ma nơ canh dùng kiếm mà đã bị hủy diệt từ lâu.

Nhưng giờ thì...

Cassie giơ lên một tay và kéo tấm vải trên mặt Tiếng Vang, tháo bỏ nó.

Bên dưới nó, một gương mặt tuyệt mĩ lộ ra...một gương mặt giống hệt của cô, nhưng mà thiếu đi sinh lực. Tiếng Vang của nữ tiên tri...của Tra Tấn...là trống rỗng không biểu cảm, như là mọi Tiếng Vang khác.

Nhưng mà trên mặt Cassie thì có một biểu hiện tinh tế. Một sự pha trộn kì lạ giữa ghê tởm, buồn bã, và thậm chí là một chút mềm mại.

Không phải ngày nào người ta cũng có cơ hội nhìn bản sao không linh hồn của bản thân đã chết.

Những bánh răng xoay trong đầu Sunny với tốc độ không tưởng, cố gắng tiêu hóa hé lộ đáng kinh ngạc về bản chất thật sự của Tiếng Vang ghê rợn kia.

‘Tra Tấn...đã chết.’

Cô ta đã chết ngay từ đầu.

Đương nhiên, cậu đã nghi ngờ đến trường hợp này.

Sự nghi ngờ đó là gần đây, và đã chỉ xuất hiện sau khi họ đáp xuống gần Bờ Vực. Sunny không thể chấp nhận nhà tiên tri đáng sợ của Ô Uế không hề hay biết họ đã đến. Sẽ hoàn toàn ổn nếu đó chỉ là Mordret và cậu, mang Mặt Nạ Weaver – cả hai người họ có thể che giấu bản thân khỏi sự tiên tri.

Nhưng mà những thành viên khác của tổ đội thì không có bảo vệ chống lại những kẻ có sự thân thuộc với định mệnh, khiến mọi nỗ lực che giấu là vô dụng.

Cho dù vậy, Phá Xích lại không hề bị mai phục khi rời khỏi hư vô đen tối. Lực lượng Ô Uế cũng đã không tấn công họ khi họ đến vùng đất băng giá kia.

Như thể Tra Tấn bằng cách nào đó đã ngăn chúng hành động...hoặc là không hề ở trong Bờ Vực. Đó là kì lạ, khi nghĩ đến cô ta đã thành công loại bỏ Lãnh Chúa Sợ Hãi và đáng lẽ đã trở thành lãnh chúa mới của Thành Phố Ô Uế.

Cậu đã cân nhắc ý tưởng Hoàng Tử Điên Rồ cũng đã có âm mưu gì đó đối với Tai Ương Cuối Cùng.

Nhưng sự thật là đáng kinh ngạc hơn nhiều.

Cassie chưa từng nhận được một Tiếng Vang cho việc giết nữ tiên tri Ô Uế. Không có Tiếng Vang của một nữ tiên tri...

Thay vì vậy, cô đã nhận được Tiếng Vang này khi tự mình giết Tra Tấn. Cassie đã giết phiên bản Ô Uế của bản thân từ lâu, trước cả khi Sunny và Nephis đến Thất Sủng.

Cậu rùng mình.

Vậy thì tại sao phải giữ bí mật?

Cassie quan sát gương mặt của Tiếng Vang một lúc, rồi thở dài và quay đi. Sau khi ngưng một lúc, cô nói bằng giọng hơi nghẹn ngào:

“Mình...khuyên cậu đừng nhìn mắt cô ta quá lâu. Khá là không dễ chịu.”

Tội Lỗi An Ủi vội vã nhìn đi.

Sunny chậm rãi sắp xếp ý nghĩ, vẫn còn đang khôi phục từ cú sốc. Cậu chật vật để nắm bắt thông tin mới này...nó quá giật mình, thay đổi mọi thứ cậu biết về Ác Mộng này.

Cuối cùng, cậu hỏi, giọng nói bằng phẳng:

“...Khi nào?”

Cassie nhún vai.

“Là...khoảng sáu tháng sau khi mình trở thành Dusk, hình như vậy? Đương nhiên, đó không phải lần đầu tiên bọn mình gặp, chỉ là lần cuối cùng.”

Sunny nhớ đến căn phòng dưới Đền Thờ Hoàng Hôn, với một cái lỗ trên sàn mà dẫn vào sâu trong Dòng Sông Vĩ Đại. Đó là cách Tra Tấn đã tiến vào Thất Sủng và gặp Cassie? Đó là nơi họ đã chiến đấu, và nơi nữ tiên tri Ô Uế đã chết?

Nhưng mà làm sao có thể? Làm sao Cassie có thể tự mình đánh bại một Tai Ương khủng khiếp, bất chấp toàn bộ thời gian mà Tra Tấn đáng lẽ nên tích lũy sức mạnh và thông tin để chuẩn bị cho đợt chạm trán đó?

Nhìn chăm chú hai gương mặt xinh đẹp, giống hệt nhau – một quen thuộc và đầy sức sống, một xa lạ và trống rỗng – cậu đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái.

“Cô có thể...đặt tấm vải trở lại không?”

Cậu ghét Tiếng Vang nhân loại, và cậu ghét nhìn thấy Tiếng Vang của một trong những người bạn gần nhất của mình hơn nữa. Nhìn bản sao không linh hồn của Tra Tấn là như nhìn xác Cassie vậy, khiến cậu cảm thấy ghê tởm.

Cô gái mù chần chừ một giây, rồi đeo tấm vải trở lại cho Tiếng Vang. Ánh mắt của Tra Tấn trống rỗng, nhưng mà vẫn còn nhìn thấy được, nó đang nhìn chăm chú Sunny mà không có chút cảm xúc gì.

Cassie thở dài.

“Ít nhất thì...cô ấy bây giờ đã yên bình. Đó là một sự nhân từ.”

Sunny chuyển ánh mắt, quan sát cô một lúc, rồi hỏi câu hỏi tiếp theo:

“Bằng cách nào?”

Cô gái mù mỉm cười.

“Bằng cách nào khác nữa? Đương nhiên là thu xếp của Hoàng Tử Điên Rồ.”

Cô im lặng một giây, rồi nói thêm, giọng nói đăm chiêu:

“...Nói chính xác là của Hoàng Tử Điên Rồ và bản thân Tra Tấn. Cậu thấy đó, hai người họ, đã cùng nhau sắp xếp mọi thứ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com