Sau khi hỏi câu hỏi, Sunny ngồi xuống trên hàng ghế đối diện với Cassie.
Giờ phút này, đơn độc trên con thuyền, chỉ hai người họ...hay nói đúng hơn là bốn người.
Tội Lỗi An Ủi đã đáp lên hàng ghế ngay cạnh Sunny, một nụ cười nham hiểm vặn vẹo bờ môi nó. Gương mặt nó đáng ghét, như mọi khi...đương nhiên, nó cũng y hệt gương mặt Sunny.
Cassie đang ngồi trên hàng ghế của người lái cách họ vài mét, nắm giữ mái chèo. Tiếng Vang của nữ tiên tri đã chết cũng đang ở đó, bên cạnh cô. Vì cả hai đều đang mặc thứ quần áo màu đỏ nổi bật, truyền thống đối với những nữ tiên tri của Thất Sủng, họ trông quá là tương tự. Khác biệt dễ nhìn thấy nhất là gương mặt tuyệt mĩ của Cassie là lộ ra, còn của Tiếng Vang quái vật kia thì đang mang một tấm vải che lại.
Đôi mắt xanh dương xinh đẹp của Cassie cũng đầy sức sống, mặc dù cô bị mù. Còn ánh mắt của nữ tiên tri kia thì trống rỗng ghê rợn, hoàn toàn không có sinh lực. Ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào Sunny khiến cậu thấy lạnh cả sống lưng – cậu cảm thấy như vậy mỗi lần nhìn thấy một Tiếng Vang của nhân loại. Mặc dù phải nói, Tiếng Vang này thì là theo hình ảnh của một nhân loại mà đã rơi vào Ô Uế.
Bốn người họ ngồi đối diện nhau, vây quanh bởi sự căng thẳng vô hình.
Bất chấp sự xuất hiện đột ngột của Sunny, Cassie vẫn bình tĩnh. Cô ngừng pháp thuật của cây trượng gỗ và hạ thấp nó xuống, rồi nói bằng giọng bằng phẳng:
“Mình tưởng cậu đang ngủ.”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên môi Sunny.
“Vậy sao?”
Cậu đã khá chắc là màn kịch nho nhỏ kia đã lừa được nữ tiên tri mù, nhưng mà giờ nhìn thấy cô không hề phản ứng, một sự nghi ngờ đã tiến vào tâm trí cậu. Cô đã biết cậu đang giả vờ ngay từ đầu?
Tội Lỗi An Ủi bật cười, nhìn chăm chú Cassie với sự căm ghét và ghê tởm trong ánh mắt nó.
“Có vẻ như mày bị chơi như đàn vậy, đồ con sâu đáng thương hại. Thậm chí sau toàn bộ những cảnh giác của tao...thần thánh, đúng là khó chịu! Mày đáng lẽ nên chém cái kẻ phản bội này từ lâu rồi. Cứ nhìn cô ta đi...cô ta chắc chắn là ghét mày không thua gì tao đâu!”
Khóe miệng Sunny giật giật, nhưng mà cậu đè nén xúc động muốn đáp trả âm hồn thanh kiếm kia. Nhưng mà làm vậy thì chỉ cho bóng ma kia cơ hội tiếp tục đợt trêu chọc của nó:
“Mày thật sự là một sinh vật khiến người ta buồn nôn, đúng không hả? Một thứ nô lệ thấp hèn, kinh tởm...và nhìn đi, đây là kẻ đã biến mày thành nô lệ. Cô ta đã phản bội mày một lần, vậy mà, mày đã cho phép con rắn này trườn bò trở lại vòng tay tốt đẹp của mày. Mày đã quên tội lỗi của cô ta, và để thể hiện lòng biết ơn, con mù phản bội này chuẩn bị đâm lưng mày lần nữa!”
Đến lúc này, Cassie hít một hơi sâu.
...Rồi, cô hơi quay đầu, đối mặt Tội Lỗi An Ủi, và nói, giọng nói cô run rẩy với cơn giận dữ đã đè nén từ lâu:
“Mày câm mồm được không hả thứ khốn kiếp? Ai hỏi mày nói chuyện? Ngậm mồm mày lại một lần trong đời đi!”
Sunny hơi giật mình trước sự bùng nổ cảm xúc đó.
Tội Lỗi An Ủi thù hằn nhìn cô ta chằm chằm, nhưng mà nó đúng là không nói gì nữa. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên gương mặt nó.
Sunny cũng mỉm cười.
“Vậy...cô đúng là có thể nhìn thấy hắn.”
Mặt nạ bình tĩnh của Cassie cuối cùng rạn nứt, để lộ một đại dương cảm xúc dâng trào bên dưới. Nhưng mà, cô lấy lại sự bình tĩnh trong một giây và khịt mũi, ném một ánh mắt căm ghét về phía âm hồn thanh kiếm kia.
“Mình có thể, thì sao chứ?”
Sunny nhún vai.
“Nhưng cô đã nói dối tôi, ở trên Đảo Aletheia. Khi cô nói cô không thể.”
Cassie đón gặp ánh mắt cậu mà không hề chùn bước. Giọng nói cô bằng phẳng:
“...Mình nói dối thì sao chứ? Đúng, mình có thể nhìn thấy âm hồn đáng ghét không chịu nổi này thông qua cậu. Mình cũng có thể nhìn thấy bóng cậu, và thứ chúng thấy. Có sao chứ?”
Cậu thở dài.
‘Chết tiệt thật.’
Vậy là, cậu đã sai ngay từ đầu. Sunny đã cho rằng Kĩ Năng Vượt Bậc của Cassie không ảnh hưởng đến những cái bóng của cậu, vì chúng là tồn tại riêng biệt khỏi cậu, và cô ta không có giác quan bóng. Cô cũng chưa từng cho thấy hay là hành động dựa trên khả năng đánh dấu những cái bóng của cậu.
Nên, Sunny đã bị lừa.
Bị chơi như một thằng ngu.
Cậu vẫn đang mỉm cười, nhưng mà nụ cười đó không chạm đến mắt cậu.
“Vậy là cô biết tôi đã theo dõi cô vài tháng qua.”
Cô nhún vai.
“Chắc rồi.”
Nếu Cassie biết Sunny nghi ngờ cô...thì tình hình là hoàn toàn khác với cậu đã tưởng tượng. Cô ta không chỉ đã có thể che giấu bí mật khỏi cậu, mà những thứ mà cô đã cho cậu thấy là đã do cô cố ý làm vậy.
Như là căn phòng với cái giếng và vô số cuốn sổ trong cái rương khóa bằng ma thuật kí tự.
Biết rằng những cái bóng của cậu đang quan sát cô, Cassie có thể hành động tự do nếu cô ra khỏi phạm vi của Điều Khiển Bóng. Đó là tại sao cô muốn ở lại phía sau trong lúc Sunny tham gia những đội trinh sát...
Đồng tử cậu hơi mở to.
‘Không...’
Nếu Cassie đã biết cậu nghi ngờ cô...cô cũng sẽ biết là cậu sẽ không chịu để cô lại một mình trên Phá Xích. Họ quá quen thuộc lẫn nhau để cô không đoán được hành động này của cậu.
Có nghĩa là mục đích thực sự của nữ tiên tri mù không phải là ở một mình trên con thuyền bay...
Thay vì vậy, cô muốn hai người họ ở lại cùng nhau, tách khỏi những thành viên khác của tổ đội.
Và cậu đã làm chính xác thứ cô muốn.
Đột nhiên, một thứ cảm xúc kì lạ và lãnh lẽo lắng xuống trong tim cậu. Đó là...sợ hãi?
Đúng là vậy. Đó là nỗi sợ hãi phải chiến đấu một trận chiến mưu mô với một nhà tiên tri hùng mạnh. Cassie có lẽ không phải người mạnh mẽ nhất trong số họ trong một trận chiến trực diện, nhưng mà bị mắc trong một lưới âm mưu và thao túng mà một người có thể nhìn thấy tương lai đã tạo ra thì...
Nói thật lòng, quá đáng sợ.
Sunny cho rằng bản thân là một bậc thầy trong việc lừa dối và thao túng. Chỉ có một người mà cậu từng gặp là thật sự có thể xem là một đối thủ đáng sợ trong mặt đó – Mordret.
Nhưng hiện tại, cậu đang nhanh chóng suy nghĩ lại nhận xét đó.
Thật ra thì, có một người khác nữa trong số họ.
Và người mới đến này có lẽ là đáng sợ nhất trong cả ba người.
Nhìn cô gái mù, người vẫn bình tĩnh và từ tốn, Sunny tựa ra sau và hỏi, giọng nói thư giãn:
“Vậy, tại sao cô muốn gặp tôi một mình, Cassie?”
Cậu lưỡng lự một giây và rồi nói thêm, giọng nói vẫn bằng phẳng: