Những cái bóng đột nhiên nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của Cassie trong lúc cô hạ thấp Ánh Sáng Dẫn Đường.
“Đó là vì Tra Tấn có một lời nhắn phải đưa cho tôi, để ước muốn của cô ta có thể được hoàn thành. Và lời nhắn đó chỉ có thể trực tiếp nói ra khi đối mặt mình.”
Cô hít một hơi sâu.
“Nên, cô ấy đã lẻn vào Thất Sủng và chỉnh sửa xiềng xích và ràng buộc Dusk. Cô ấy cũng đã viết lại một ghi chép cho việc đã đã xảy ra trong những vòng trước và để lại để mình có thể đọc. Cuối cùng, cô ấy bò vào Đền Thờ Hoàng Hôn và gặp tôi, đưa lời nhắn.”
Giọng nói của Cassie trở nên lạnh lẽo, và biểu hiện cô trở nên tàn nhẫn:
“Nhưng mà, cô ta vẫn là Ô Uế. Và, không như Hoàng Tử Điên Rồ, cô ta không có thì thầm của Ariel để giữ bản thân không đánh mất toàn bộ nhân tính. Cô ấy chỉ có một đống đan dệt của những sự hạn chế và mệnh lệnh tàn nhẫn để đẩy cô về phía kết quả mong muốn, và dệt đó là không hoàn hảo.”
Cô nhìn Sunny với không chút hài hước nào trong ánh mắt.
“Vậy nên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chuyển lời nhắn cho mình, cô ta ngay lập tức muốn nuốt chửng mình. Nhưng mà cô ấy vẫn còn bị kiềm chế bởi quyền uy của Lãnh Chúa Sợ Hãi, vậy nên...cô ta đã bị mình giết ngược lại.”
Có một sự im lặng trong chốc lát. Con thuyền nhỏ đến bờ hòn đảo băng giá và cạ vào nó, ngừng hẳn lại.
Sunny nhìn chằm chằm Cassie, những ý nghĩ lộn xộn.
‘Vậy là...cô ta biết mọi thứ, ngay từ đầu.’
Mất cậu thời gian dài để biết sự thật về Dòng Sông Vĩ Đại, Nguồn và Cửa Sông, Sáu Tai Ương và mối liên hệ của chúng với những thành viên của tổ đội, và mục đích đằng sau những âm mưu của Hoàng Tử Điên Rồ.
Nói chính xác là của Hoàng Tử Điên Rồ và của Tra Tấn. Hai thứ kinh dị Ô Uế kia là đồng phạm...hơn một cách nói. Mặc dù Tra Tấn đến lúc đó đã khó có thể xem là một sinh vật, từ những gì Cassie đã nói, thì tâm trí cô ta đã tan vỡ, và ý chí thì đã bị xiềng xích bởi những sự hạn chế do chính cô ta tạo ra và do quyền uy của Lãnh Chúa Sợ Hãi.
Theo một cách...Sunny đã đoán đúng. Hoàng Tử Điên Rồ đúng là đã có kế hoạch để loại Tra Tấn khỏi con đường của tổ đội. Cô đã bị dùng và bị vứt bỏ, cử đến để bị Cassie giết tại Thất Sủng. Cậu không hề nghi ngờ là kết quả của trận chiến đó đã được tên điên tà ác kia tính toán từ trước.
Thứ duy nhất mà cậu không chắc là liệu Tra Tấn có biết về nó và đã tự nguyện đi đến cái chết của mình...hay ít nhất là đến mức mà cô có thể vận dụng ý chí tan vỡ của mình.
Có vô số câu hỏi trong đầu cậu, nhưng mà có hai câu là quan trọng nhất.
Lời nhắn mà Tra Tấn phải đưa đến là gì?
Và tại sao Cassie đã không chia sẻ những thứ cô biết với tổ đội?
‘Câu trả lời cho câu hỏi thứ hai bây giờ nên là rõ ràng rồi.’
Cho dù Cassie có ý định như vậy hay không, cô đã nói lộ. Khi cô nói với cậu về phiên bản của cô từ vòng trước đó – phiên bản mà đã trở thành Tra Tấn, biến thành một sinh vật Ô Uế bởi phiên bản trước đó của cậu – cô đã nói là Cassie của quá khứ chưa từng có ý định thoát khỏi Ô Uế.
Rằng cô đã biết thứ mà Hoàng Tử Điên Rồ tương lai lên kế hoạch, và cho phép bản thân bị hắn lây nhiêm Ô Uế bất chấp việc đó.
Có nghĩa là...Cassie đó đã có âm mưu từ lâu trước khi việc đó xảy ra. Có nghĩa là cô phải bị Ô Uế, vì nguyên nhân gì đó. Trước khi thoát khỏi Hắc Hóa vào vòng tiếp theo.
Cậu nghiến răng.
“Vậy...cô biết mọi thứ ngay từ đầu, và giữ im lặng? Cô không chia sẻ chút kiến thức nào với chúng tôi, giả bộ ngạc nhiên khi chúng tôi biết những sự thật đáng sợ của Ác Mộng này? Cô không nghĩ, ít nhất một lần nào...rằng có lẽ sẽ tốt nếu chúng tôi biết bản thân đang bước vào thứ gì, trước khi tự mình đâm đầu vào một biển nguy hiểm và khổ sở?!”
Cassie bình tĩnh đối mặt cậu.
“Tại sao? Bởi vì chia sẻ kiến thức của mình đã rất là hiệu quả trong quá khứ? Chắc rồi, Sunny. Cậu hơn ai cả nên biết kiến thức là nguy hiểm cỡ nào, biết thứ gì đó mà bản thân đáng lẽ không nên biết có thể làm gì, và tiết lộ những bí mật có thể hủy diệt gì.”
Cô quay đi.
“Có gì thay đổi nếu mình nói cho cậu biết? Chúng ta vẫn cần phải đi đến Đảo Aletheia. Chúng ta vẫn cần đi đến Chạng Vạng. Chắc rồi, chúng ta đã có thể chuẩn bị tốt hơn...nhưng tôi không toàn trí. Tôi chỉ biết nhiêu đó mà thôi. Nó có gây ra khác biệt gì không? Hay là sẽ khiến chúng ta ỷ lại và kiêu ngạo, rồi sẽ dẫn đến cái chết?”
Cô gái mù buồn bã mỉm cười.
“Quan trọng nhất là, liệu có bất cứ chuẩn bị gì của chúng ta có thể kĩ lưỡng hơn thứ mà Hoàng Tử Điên Rồ và Tra Tấn đã chuẩn bị cho chúng ta?”
Cô lắc đầu.
“Nên, mình nghĩ mình sẽ tự giữ kiến thức đó. Ít nhất là như vậy, mình sẽ không bị trách cho những quyết định mà những người các cậu sẽ làm ra, khi mọi người làm ra chúng.”
Sunny cười đắng chát và nhìn cô chăm chú, mắt cậu đầy vẻ thú vị tăm tối.
“Ồ...giờ thì cô quyết định tự mình giữ lấy kiến thức của mình. Tốt, tốt. Chỉ là đáng tiếc cô không thể làm vậy ở Vùng Đất Lãng Quên, trước khi biến tôi thành một thứ nô lệ chết tiệt!”
Cậu đã không định nói đến những chuyện từ quá khứ xa xôi, nhưng mà nghe Cassie nói những lời đó, toàn bộ sự phẫn uất mà cậu đã chôn trong tim đột nhiên tràn lên bề mặt.
Nhưng mà có lẽ đó không phải bất ngờ. Ngay từ đầu, Sunny đã ghét việc cậu bị biến thành nô lệ bởi Nephis. Nephis đã không dùng năng lực đó chống lại cậu, nên sự căm ghét đó đã là một thứ nhiều hơn là trừu tượng, được sinh ra từ nỗi sợ hãi của thứ mà có tiềm năng xảy ra.
Cũng không có nghĩa là như vậy sẽ khiến nỗi sợ hãi đó là không có giá trị.
Nhưng mà gần đây thì, tình hình đã thay đổi. Mối họa mà Liên Kết Bóng Tối gây ra cho cậu đã biến từ trừu tượng sang rất thực. Sự tồn tại của nó là thứ đứng giữa bản thân cậu và Nephis như một bức tường không thể xuyên phá, khiến ý tưởng họ có thể có một tương lai cùng nhau là ngoài tầm với.