Cassie ngay lập tức quay đầu và nhìn cậu chằm chằm, tấm mặt nạ từ tốn bây giờ gần như không còn giữ nổi nữa.
“Cậu...cậu biết tại sao mình làm thứ mình đã làm. Mình khờ dại và ngây thơ, lúc đó. Ngu ngốc và bất lực. Mình...bây giờ biết nhiều hơn.”
Sunny giờ tay lên và vỗ chúng, cho cô một tràng pháo tay.
“Tốt cho cô! Thật sự. Quả là một sự trưởng thành đáng kinh ngạc. Nhưng mà...”
Cậu im lặng vài giây, rồi cũng không kiềm được mà nghiến răng nói ra:
“Nhưng mà, cô biết đó...cô thậm chí chưa từng xin lỗi vì đã lấy đi sự tự do của tôi. Nên, tôi nghĩ, cô cũng đâu có thấy nặng nề gì cho lắm vì đã làm vậy đâu nhỉ?”
Cô giật mình.
Gió lạnh nổi lên, khiến những cánh buồm của con thuyền nhỏ phấp phới. Dù vậy, nó ở yên tại chỗ, mũi thuyền đâm vào bờ băng giá của vùng đất hoang tàn.
Cassie im lặng một lúc.
Rồi cô nói, giọng nói hơi run rẩy:
“Nhưng mà...mình đã. Mình đã nói xin lỗi.”
Sunny nhướng mày.
“Không biết tại sao, tôi không nhớ. Và tôi sẽ nhớ thứ như vậy. Cô nói xin lỗi về việc đã làm lúc nào chứ?”
Cô gái mù chần chừ vài giây, rồi khẽ nói:
“Đó là...ngay sau khi chúng ta thoát khỏi Kẻ Nuốt Hồn. Khi chúng ta đang đi trên biển hắc ám trên con thuyền mà Nephis đã xây.”
Choáng váng, Sunny nhìn cô ta chăm chú một lúc.
Rồi, gương mặt cậu bị cơn giận dữ khiến cho vặn vẹo.
“Cái gì? Cô nói cái quái gì vậy? Cô đã xin lỗi...từ trước? Gần cả năm trước khi chúng ta xông đến Tòa Tháp Đỏ? Cái thứ cứt chó gì vậy?! Trong cái đầu nhỏ bé vặn vẹo đó của cô, làm như vậy là được sao?!”
Dưới cơn giận dữ đó, Cassie cúi đầu.
Nhưng rồi, một biểu hiện lạnh lùng hiện lên gương mặt cô. Cô ngước lên, đối mặt cậu lần nữa.
“Chắc rồi...đúng vậy, Sunny. Cậu nói đúng. Mình đúng là đã hèn nhát.”
Một nụ cười dễ vỡ hiện ra trên gương mặt cô.
“Nhưng mà nói xin lỗi thì có giá trị gì chứ? Sẽ không thay đổi gì cả. Lời lẽ là không có giá trị. Nếu ai đó thật sự xin lỗi, thì họ nên thể hiện điều đó thông qua những hành động của họ, cậu có nghĩ vậy không?”
Sunny bật cười.
“Và cô đã làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình? Hả? Cô có thể làm cái gì được chứ? Nó không thể vãn hồi!”
Cassie im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhìn với ánh mắt mãnh liệt như muốn xuyên thấu cậu vậy.
Mặc dù cậu biết cô không thể nhìn thấy gì, vào lúc đó, Sunny lại không thể nhớ đến việc đó.
“Ai nói nó không thể vãn hồi? Ai nói đó là bất khả thi?”
Cô lắc đầu.
“Mà cho dù bất khả thi thì sao chứ? Mình vẫn sẽ làm.”
Sunny mơ hồ nhìn cô.
“Cô đang nói cái quái gì vậy?”
Sunny giơ lên hai tay và xoa cổ tay mình, nơi mà những cùm hoàng kim kia từng nằm trên.
“Còn gì nữ? Mình đang nói về phá vỡ định mệnh, Sunny. Chẳng phải đó cũng là thứ cậu muốn hay sao? Chẳng phải đó cũng là cả mục tiêu của cậu? Mình cũng mong muốn phá vỡ định mệnh.”
Cô cúi đầu một giây, và khẽ nói:
“Mọi thứ mình đã làm...mọi thứ mình đã chịu đựng...đều là vì việc này. Vì giờ phút này. Nó khó đến bất khả thi, cố phá vỡ định mệnh. Cho dù người ta có tấn công nó mãnh liệt cỡ nào, thì nó cũng sẽ đáp trả với lực lượng gấp mười lần. Tên Thật của mình, Bài Ca của Kẻ Ngã...nó có nghĩa số phận của mình là chứng kiến định mệnh của những người khác, và mang theo kí ức về họ lâu sau khi họ đã không còn nữa. Là một nhân chứng, bất lực để thay đổi những thứ mình thấy. Ừ thì...mình từ chối. Mình không hề muốn một định mệnh như vậy.”
Rồi, một nụ cười yếu ớt nở rộ trên gương mặt tinh tế của cô.
“Phá vỡ định mệnh với một đòn đánh là bất khả thi, nhưng còn một ngàn đòn? Mười ngàn đòn? Nếu như mỗi đòn trong đó có thể tổn thương ảnh dệt chỉ một chút, khiến những sợi chỉ có nó chệch đi chỉ một phần bé tí, cản trở dòng chảy của nó một lượng nhỏ không đáng kể...vậy thì, tập hợp lại, chúng có thể xé rách định mệnh. Người ta chỉ cần một món vũ khí đủ sắc bén.”
Cassie đối mặt với Sunny, cho phép cậu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Mình...định cho cậu cơ hội để trở thành một vũ khí như vậy, Sunny.”
Đột nhiên, cậu cảm thấy cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mình.
Dự cảm xấu mà cậu đã có trước đó quay trở lại, khiến cậu căng thẳng vì lo sợ.
“Cô...cô đã làm gì? Cô đã làm gì hả Cassie?”
Cô nhún vai.
“Mình làm gì ư? Làm này làm nọ. Vài thứ là dễ, và vài thứ là khó. Nhưng mà toàn bộ...toàn bộ là gần như không thể chịu nổi. Nhưng mà bây giờ thì không còn lâu nữa. Bởi vì mình sắp được tự do khỏi gánh nặng đó.”
Sunny nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu dần mở to.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy nhiều hành động của Cassie theo một ánh sáng mới.
Và ý nghĩa của thứ cậu thấy là quá bao la và khủng khiếp, khiến cậu không tự chủ mà rùng mình một cái.
“Cô...cô đã lên kế hoạch mọi thứ ngay từ đầu...phải không?”
Cô mỉm cười mềm mại, rồi lắc đầu.
“Không phải mọi thứ. Không thể nào lên kế hoạch cho mọi thứ được. Mình có lẽ biết rất nhiều, và thấy rất nhiều, nhưng mà mình không toàn trí, Sunny. Nhưng mà, mẹo là lên kế hoạch vừa đủ để khi có gì bất ngờ xảy ra, nó vẫn có thể trở thành một phần của kế hoạch.”
Cậu nhìn sang một bên, bị phân tâm bởi ánh sáng từ Ánh Sáng Dẫn Đường.
“Cô đã thao túng những sự kiện của vòng này ngay từ đầu. Lần đó trong đền thờ ngập nước...tôi đã không thể phát hiện căn phòng bí mật nơi món thánh vật này được giấu, nên cô đã làm vậy giúp tôi. Chờ đỡ... không!”
Trong lúc Cassie nhìn cậu với nụ cười nhàn nhạt, Sunny tái đi.
“Nó...nó đã bắt đầu từ lâu trước Ác Mộng này. Trong trận chiến khi bảy vị Thánh đã hợ sức, cô đã thao túng đội hình chiến đấu...để tôi có thể dứt điểm Kẻ Tìm Kiếm Sự Thật Ô Uế...”
Cậu ngừng nói khi một cơn run rẩy chạy khắp cơ thể.
“Không...trước đó nữa...”
Nó đã bắt đầu từ bao giờ?
Từ lúc nào Cassie đã bắt đầu dệt ra kế hoạch hoành tráng của cô, thao túng mọi người, từ những Người Giữ Lửa theo cô đến những thủ lĩnh của các Đại Gia Tộc, để làm thứ cô muốn?
Một nhà tiên tri mạnh mẽ...quả thật là một tồn tại khủng khiếp.
Đặc biệt là một người đầy tham vọng, nhưng cùng lúc cũng yên ắng và không đáng chú ý, như là Cassie đã trở thành.
Cuối cùng, Sunny nhìn cô, hoàn toàn choáng váng. Biểu hiện của cậu đông cứng.
“Đó...đó là...”
Thậm chí nói nó thành lời cũng khó, mỗi từ ngữ nặng đến không đo đếm nổi bởi vì toàn bộ ý nghĩa nó chứa đụng.
“...Đó là lúc ở Đảo Xiềng Xích. Khi tôi đến gặp cô, định chiêu mộ cô để cùng nhau thách thức Ác Mộng Thứ Hai. Và cô đã nói với tôi rằng cô nhìn thấy tiên tri chúng ta chết trong mùa đông. Cô đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay, từ tận lúc đó.”