Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1562: Rời Khỏi Mà Không Tạm Biệt



Chương 1562: Rời Khỏi Mà Không Tạm Biệt

Con thuyền nhỏ bay trên dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, vòng quanh hoang đảo băng giá. Sunny không có một cây trượng ma thuật để kêu gọi gió, và cậu thậm chí vẫn chưa nắm giữ ma thuật Tên, như là Nephis. Nhưng mà cậu có Vương Miện Chạng Vạng, và với nó, bản thân nước cũng đáp lại lời kêu gọi của cậu.

Nên, Sunny khiến bản thân dòng sông đẩy con thuyền nhỏ về trước. Một làn gió mạnh cũng đang thổi nó từ tương lai, và ngay khi cậu rời khỏi hòn đảo, nó lấp đầy những cánh buồm. Con thuyền của cậu nhanh hơn trong lúc lao vào quá khứ.

Để lại Bờ Vực...và bạn cậu...phía sau.

Có một cơn bão những cảm xúc trong tim Sunny. Hi vọng, kích động, trông chờ...

Nhưng mà cũng có tội lỗi, sợ hãi, và xấu hổ.

Nephis và những thành viên khác của tổ đội sẽ nghĩ gì khi họ quay trở lại và phát hiện cậu đã bỏ rơi họ? Cassie sẽ giải thích việc vắng mặt của cậu như thế nào?

Liệu họ sẽ giận dữ, giật mình, phẫn uất đối với cậu? Liệu họ có cảm thấy bị phản bội?

Họ có quyền cảm giác như vậy. Cậu đã bỏ rơi họ ngay trước thềm một trận chiến gian nan, rời khỏi để theo đuổi một mục tiêu ích kỷ. Còn có phản bội nào rõ ràng hơn vậy? Tưởng tượng gương mặt những người bạn mình lúc biết được cậu đã rời khỏi, Sunny cảm thấy tim mình nhói lên.

Cậu đã phá vỡ lời hứa sau cái chết của Ananke. Cậu đã phá vỡ lời hứa mà cậu đã hứa với Bông Hoa Gió nữa. Và thậm chí lời hứa mà cậu đã hứa với bản thân. Đó cũng khiến tim cậu nhói đau.

Nhưng mà...đó không quan trọng.

Mặc dù cậu đang đau đớn vì việc đã làm, cậu sẽ làm vậy lần nữa nếu được quay lại. Phần thưởng mà Cửa Sông hứa hẹn...sự tự do để sống như cậu muốn sống, thoát khỏi vòng tay ngột ngạt mà định mệnh đang quấn quanh cậu, là đáng giá.

Đáng giá làm vậy cả trăm lần.

Chỉ riêng việc tháo bỏ Liên Kết Bóng Tối thôi là đã đủ.

Chắc rồi, Sunny không biết chính xác ược nguyện tự do của bản thân sẽ được Cửa Sông thỏa mãn như thế nào. Có lẽ có ai đó giống như Mordret sẽ gọi Tên Thật của cậu, một lần nữa biến cậu thành nô lệ.

Không sao cả. Sunny cảm thấy tự tin về khả năng giết một kẻ địch mà trở thành chủ nhân của mình. Vấn đề là khi cậu bị ràng buộc với người mình yêu, và vì vậy không thể loại bỏ. Nô lệ của định mệnh.

‘Tự do, tự do...’

Từ đó trên lưỡi cậu có vị thật sự ngọt ngào.

Và vậy nên, Sunny bỏ rơi Nephis...và Cassie, và Kai, và Jet, và Effie với đứa con mới sinh của cô. Cầu nguyện cho an toàn của họ, cậu nhanh chóng rời khỏi Bờ Vực, về nơi thời gian bắt đầu.

Cậu phải nhanh lên.

Thành phố của những người Tìm Kiếm là nằm gần Nguồn hết sức có thể, nhưng mà vẫn còn một khoảng cách đáng kể giữa vùng đất băng giá kia và sương mù. Hơn thế nữa, phần này của Dòng Sông Vĩ Đại rất có thể là nguy hiểm nhất cả – cũng như nơi xa xôi trong tương lai, nơi thời gian bắt đầu là nơi mà những sinh vật hùng mạnh nhất của Mộ Ariel săn mồi.

Và kể cả nếu cậu đến được Nguồn, thì sẽ mất Sunny một lúc để tìm thấy lối vào Cửa Sông. Và cũng sẽ mất thời gian để đến được trái tim của nó.

Cậu phải hoàn thành việc đó trước khi Tìm Kiếm Đầu Tiên bị hủy diệt, và Ác Mộng sụp đổ.

Nephis sẽ mất bao lâu để chinh phục Bờ Vực? Biết cô, thì câu trả lời là không lâu.

Điều khiển con thuyền nhỏ, Sunny nghiến răng.

‘Một ngày để quay lại từ nhiệm vụ trinh sát – nhiều nhất là hai. Một ngày để dẫn tổ đội đến Bờ Vực. Họ sẽ ở đó một hai ngày, đánh giá tình hình bên trong thành phố. Rồi...rồi là trận chiến. Kể cả nếu họ phải chiến đấu qua một quân đoàn Ô Uế để đến được Tìm Kiếm Đầu Tiên, thì cũng sẽ không mất lâu.’

Nephis dù sao đã có bảy tâm đã bão hòa. Cô sẽ không chần chừ hi sinh sáu cái để hủy diệt Bờ Vực. Mordret cũng không cách quá xa lúc tạo ra Tâm Quái Vật, thứ mà sẽ cho phép hắn tạo ra một Phản Chiếu – một khi việc đó xảy ra, tốc độ tăng trưởng của hắn sẽ tăng theo cấp số mũ, nhanh chóng biến hắn thành một con quỷ không thể ngăn cản một lần nữa.

Effie, Jet, và Kai cũng là một lực lượng đáng gờm.

Sẽ là khác nếu Nephis không sở hữu linh hồn không thể hắc hóa – dù sao thì, ngay cả Vua Rắn và quân đội của ông ta cũng đã thất bại ở Bờ Vực – nhưng vì cô có, Ác Mộng này sẽ sớm kết thúc mà thôi.

Chỉ trong vài ngày nữa.

Nên, không có thời gian để lãng phí.

Con thuyền nhỏ đi xuôi dòng, được gió và dòng chảy mang đi. Dòng Sông Vĩ Đại lung linh ánh sáng, thế giới thẩm thấu sự hắc ám. Sự yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng sóng nước và giọng nói khó chịu của Tội Lỗi An Ủi, kẻ mà đang sôi sục với căm ghét và thì thầm những lời độc tố vào tai Sunny.

Nhưng mà Sunny không chịu trả lời nó.

Thật ra thì, sau khi nói tạm biệt Cassie, cậu vẫn chưa nói một lời nào cả.

Mắt cậu nhắm về phía đường chân trời, và gương mặt cậu đông cứng với sự quyết tâm lạnh lẽo.

Không lâu sau đó, bảy mặt trời mọc lên từ dưới nước. Hắc ám bị đẩy lùi, và bầu trời trở nên sáng sủa trở lại. Cậu thở dài, trong lúc hình ảnh vô số con bướm đang ngủ say biến mất khỏi tâm trí cậu.

Vì đang là bình mình, Sunny tận dụng cơ hội và triệu hồi bộ vỏ rắn mã não. Cất con thuyền nhỏ vào miệng, cậu lao về trước nhanh nhất có thể – và tốc độ mà cơ thể rắn biển ban cho cậu khi ở trong nước phải nói là kinh ngạc.

Giữ một bộ vỏ khổng lồ như vậy hiện hữu là thiêu đốt rất nhiều tinh túy, nhưng mà Vương Miện Chạng Vạng đang cung cấp cho cậu một lượng gần như bất tận. Hơn thế nữa, ngay cả lượng tinh túy mà cậu đã dùng để tăng tốc dòng chảy cũng được khôi phục.

Thời gian bình minh không kéo dài, và bầu trời nhanh chóng biến thành màu lam. Nhưng mà Sunny đã bơi được khoảng cách rất xa trong thời gian ngắn ngủi đó.

Phun con thuyền trở lại trên mặt nước, cậu hủy đi bộ vỏ và lại nhảy lên thuyền, nắm lấy mái chèo.

Hành trình đơn độc của cậu tiếp tục...

Cậu đang đi xuôi dòng, càng lúc càng xa hơn về phía nơi thời gian bắt đầu. Đến gần điểm mà thời gian vẫn chưa tồn tại – Nguồn. Và Cửa Sông ẩn giấu bên trong sương mù của nó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com