Hóa ra là...những daemon đã không tự dưng xuất hiện từ không gì cả, họ cũng đã không tự tạo ra bản thân.
Thay vì vậy, họ được sinh ra từ bảy mảnh của một vị thần mà sự tồn tại đã bị xóa khỏi thế giới, che giấu, và cấm nhắc đến. Vị thần thứ bảy...
Thần Lãng Quên.
Người mà đã từng là Thần Giấc Mơ.
Nên, nguồn gốc của những daemon không phải là không ai biết. Chỉ là chính sự tồn tại của họ đã là cấm kỵ, vì không ai được phép nhớ đến Thần Lãng Quên, nên có vẻ như họ đã xuất hiện từ không gì cả.
Sunny rùng mình, rồi nhìn về trước.
Ở đó, có một cụm ánh sáng cuối cùng ở bên dưới bề mặt cái hồ hắc ám.
Cậu đi về trước, hai chân tê tái.
Nhanh chóng, cậu đến chỗ ánh sáng và cúi xuống, nhìn thấy những kí tự một lần nữa. Bước những bước chậm chạp, cậu nghiên cứu chúng.
Lời nhắn để lại bởi Ariel, Ác Ma Sợ Hãi, là:
[Đây là sự thật ta để lại phía sau
Tiết lộ lời nói dối của những vị thần
Kẻ lãng quên ngủ yên
Trong Hư Vô
Trường tồn, luôn thay đổi
Mơ đến trốn thoát
Những vị thần, những kẻ hoàn mĩ
Đã học được xấu hổ
Và không còn hoàn mĩ
Ta là đứa con của sự sai trái của chúng
Và vì vậy, là Khiếm Khuyết của chúng]
Sunny run rẩy.
‘Những vị thần...không còn hoàn mĩ nữa...’
Đột nhiên, cậu nhớ đến thứ cuối cùng Noctis đã nói với cậu, sâu trong Ác Mộng Thứ Hai, ngay trước khi Hope thoát ra khỏi xiềng xích của cô. Cậu nhớ đến cân nặng của bốn từ mà vị pháp sư cà rỡn kia đã nghiêm túc thì thầm:
‘Đừng tin tưởng thần.’
Những vị thần...đúng là những kẻ nói dối.
Họ đã để một kẻ trong số họ lại trong lồng giam dùng cầm tù Hư Vô, và đầy xấu hổ, đã xóa bỏ sự tồn tại của ông ta khỏi thế giới này.
Liệu đó là cách mà luật lệ tuyệt đối của sự không hoàn mĩ đã ra đời? Hay có lẽ là ngược lại, chính vì sự sáng tạo của luật lệ không hoàn mĩ đã cho những vị thần một cú đẩy cuối cùng mà họ cần để phong ấn Hư Vô.
Vì vậy đã biến Thần Lãng Quên thành Khiếm Khuyết của họ.
Và vì vậy, biến những daemon, những kẻ sinh ra từ linh hồn ông ta, những hiện thân có sinh mệnh của Khiếm Khuyết đó.
Đó là ý mà Hope đã muốn nói với cậu?
Hope, người mà đã bị cầm tù bởi Thần Mặt Trời, vương quốc của cô bị hủy diệt, sau khi những người trần tục bắt đầu tôn thờ cô.
‘Chờ đã...không...’
Liệu xấu hổ thật sự là thứ khiến những vị thần cấm lan truyền kiến thức về Thần Lãng Quên?
Hay là có gì đó sâu xa hơn đang che giấu đằng sau lời nói dối khổng lồ đó?
‘Quy luật của sự không hoàn mĩ...’
Mọi thứ trong thế giới được tạo ra bởi những vị thần là không hoàn hảo, bao gồm bản thân họ. Vì vậy...phong ấn mà họ đã đặt trên Hư Vô cũng phải là không hoàn hảo.
Có nghĩa là nó có thể bị phá vỡ.
Đó, theo một cách nhìn, cũng là Khiếm Khuyết của họ.
Và vì vậy, Thần Lãng Quên, kẻ mà đã bị phong ấn trong hư vô lâu đến vậy, đang ngủ yên, có thể thoát khỏi một ngày nào đó.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi ông ta làm vậy?
Đột nhiên, có gì đó ăn khớp trong đầu Sunny.
‘Không...không phải sẽ xảy ra.’
Cậu tái đi, một biểu hiện hoàn toàn kinh hoảng hiện lên mặt cậu.
‘Đã xảy ra.’
Có bảy vị thần, không phải sáu.
Và vì vậy, phải có bảy cõi thần thánh, không phải sáu, như là Bông Hoa Gió đã nói với cậu.
Thế giới thức tỉnh là thứ sáu, khả năng cao là thuộc về Thần Chiến Tranh...còn thế giới Mộng Ảo là bảy, thuộc về Thần Lãng Quên.
Thế giới Mộng Ảo, thứ mà đang cắn nuốt những thứ còn lại và đan lan tỏa sự Hắc Hóa đến toàn bộ tồn tại thông qua những Hạt Giống Ác Mộng mà đang nở rộ.
Hắc Hóa là kết quả của Hư Vô ảnh hưởng đến thứ mà những vị thần tạo ra...
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong những vị thần phải hứng chịu Hư Vô đó qua nhiều niên đại?
Có thể có một vị thần hắc hóa? Thần Hắc Hóa? Sunny run rẩy một lần nữa.
Vị thần đó...đã thoát khỏi phong ấn của ông ta.
Nhưng mà có lẽ, ông ta vẫn đang ngủ. Và toàn bộ tồn tại đang trải qua sự đau đớn của cơn ác mộng của ông ta.
‘Thần Lãng Quên...đã rơi vào Hắc Hóa.’
và ngày mà ông ta được thả ra sẽ mang đến tận thế cho thế giới mà những vị thần đã tạo ra. Nên, họ phải làm gì đó trong năng lực của mình để ngăn cản ông ta trở nên mạnh mẽ hơn, không để ông ta yên giấc, và thức tỉnh từ cơn ngủ say của mình.
Họ đã xóa bỏ mọi thứ nhắc đến sự tồn tại của ông ta khỏi thế giới này. Họ đã cấm những daemon sinh con, ngăn ngừa truyền thừa của Thần Lãng Quên được truyền xuống.
Và họ đã hủy diệt vương quốc của Hope khi người ta bắt đầu tôn thờ cô ta...và, thông qua cô, vị thần mà cô ta được tạo ra từ.
Đó là một sự trừng phạt thật sự tàn nhẫn, khi nghĩ đến những daemon thậm chí đã không hề hay biết về nguồn gốc của bản thân. Dù sao thì, miêu tả của Áo Choàng Địa Ngục đã nói rõ ràng về Nether...
[...Ông ta không phải người đầu tiên dẫn quân đội của mình chống lại những vị thần. Nhưng mà, ông ta là người đầu tiên khiến họ đổ máu, cũng như biết được những bí mật của chính mình.]
Nether đã là kẻ đầu tiên biết được lời nói dối của những vị thần và biết được sự thật về nguồn gốc của bản thân.
Sunny nghiến răng, cảm giác muốn bệnh.
‘Chết tiệt thật...chết tiệt thật...’
Cuối cùng, lịch sử của thế giới Mộng Ảo đã được hé lộ trước mắt cậu. Ngoại trừ lúc cuối cùng của nó.
Chuyện gì đã xảy ra trong Trận Chiến Tận Thế?
Làm sao mà những vị thần và daemon đã mất mạng?
Làm sao mà phong ấn của Hư Vô đã bị phá vỡ?
Và nếu nó đã vỡ, thì tại sao toàn bộ tồn tại không bị nó nuốt chửng?
Tại sao Thần Lãng Quên vẫn còn ngủ, thay vì thức giấc để nuốt chửng mọi thứ?
Quan trọng nhất là...
Mục đích thật sự của Ma Pháp Ác Mộng là gì, và mục tiêu thật sự của Weaver là gì?
Những daemon đã bị cấm sinh con hay truyền bá, vậy mà Ác Ma Định Mệnh vẫn bí mật tạo ra một truyền thừa. Truyền thừa cấm kỵ...thứ mà Sunny đã thừa kế.
Vì máu của Weaver đang chảy trong cậu...
Có phải có nghĩa là cậu thật ra đã thừa kế truyền thừa của Thần Lãng Quên?
‘Có nghĩa là quái gì chứ?!’
Sunny giơ lên hai tay và nắm tóc.
Cậu hơi chịu không nổi.
Sau khi cuối cùng đã giải đáp được vô số bí ẩn về quá khứ của thế giới, bất chấp bản thân kiến thức đó là bị cấm học được bởi một luật lệ thần thánh...cậu vẫn còn một loạt câu hỏi cuối cùng.
Nhưng mà những câu hỏi này có lẽ là quan trọng nhất, bởi vì chúng trực tiếp ảnh hưởng đến hiện tại – và vì vậy, đến tương lai.
Tương lai của cậu, và của mọi người cậu biết.
‘Argh!’
Sunny rất muốn ở lại đây vĩnh viễn để suy ngẫm nhiều hé lộ khủng khiếp mà cậu vừa có được. Nhưng mà cậu không chắc là bản thân có thể chịu đựng việc đó, vào hiện tại.
Quan trọng nhất...cậu không có thời gian.
Tự do của cậu ở đây, ở đâu đó, bên trong Cửa Sông của Dòng Sông Vĩ Đại. Ẩn giấu ở trái tim của nó...
Nơi mà sự thật đè nặng nhất mà Ariel muốn thoát khỏi nên bị chôn vùi.
Sunny phải đến được nó trước khi Nephis đốt Tìm Kiếm Đầu Tiên thành tro.
Vì vậy, nghiến răng, cậu cố khiến đầu óc điên cuồng bình tĩnh lại và vội vàng đi về trước.
‘Những vị thần dối trá, những vị thần bị lãng quên, những vị thần hắc hóa...mình sẽ lo lắng toàn bộ thứ đó sau này!’
Thần Lãng Quên đã mơ được tự do...
Ừ thì, Sunny cũng mơ được tự do!
Và ước mơ của cậu đã gần trong tầm tay rồi.
Nên, cậu sẽ đảm bảo bản thân không thể bắt hụt nó, bằng mọi giá.