Sunny quay đi khỏi lời chỉ tội ớn lạnh mà Ariel đã để lại trong hồ nước yên lặng và tiếp tục đi về trước.
Có hàng triệu ý nghĩ trong tâm trí cậu. Quy mô của sự hé lộ mà cậu vừa nhận được khiến gần như mọi thứ mà Sunny biết được từ trước đến nay trở nên nhỏ bé – nguyên nhân cho thực tại lãnh lẽo mà cậu đã được sinh vào bây giờ đã có lời giải thích. Tương lai cũng vừa mới trở nên rõ ràng hơn nhiều. Và đó cũng là một tương lai đáng sợ.
Những vị thần đã chết...nhưng không phải toàn bộ.
Vị thần thứ bảy vẫn còn sống, ngủ yên trong cái nôi của Hư Vô. Toàn bộ tồn tại đã bị lây nhiễm thứ kinh dị của cơn ác mộng của ông ta, và một khi Kẻ Lãng Quên thức tỉnh, thì thế giới vốn đã bệnh tật đó cũng sẽ kết thúc.
Vậy mà, Sunny lại không hề có khát vọng suy ngẫm về những sự thật đó vào hiện tại.
Những vấn đề về những vị thần hắc hóa và những thế giới hấp hối là đang ở xa. Tương lai đáng sợ mà chúng hứa hẹn cũng đang ở xa...mặc dù có lẽ là không xa như cậu đã hi vọng. Dù sao đi nữa, không có gì có ý nghĩa miễn sao cậu vẫn còn bị ràng buộc.
Miễn sao cậu không tự do.
Tự do để sống cuộc đời theo cách cậu muốn sống, cũng như tự do để cố gắng thay đổi những kết quả đã định sẵn. Kể cả nếu như cái kết mà sự thật của Ariel hứa hẹn là sẽ đến trước khi Sunny chết yên bình trong tuổi già, kể cả nếu như cậu không thể thay đổi gì cả...thì đến cuối cùng, chỉ có một thứ là buồn hơn sống làm một nô lệ.
Đó là chết làm một nô lệ.
Nên, Sunny lúc này càng mãnh liệt hơn với nguyện vọng có được tự do.
Và, không như sự thật đáng sợ, tự do của cậu đang ở gần.
Ánh Sáng Dẫn Đường vẫn tỏa sáng, chỉ qua hồ nước tăm tối. Sunny theo ánh sáng đó xuyên qua hắc ám.
Trong lúc cậu đi qua hồ nước tĩnh lặng, những gợn sóng tinh tế lan ra từ nơi cậu đặt bước chân. Phản chiếu của cậu đi cùng cậu, và sau đó vài bước, Tội Lỗi An Ủi cũng đang đi theo, nhìn chăm chú Sunny với ánh mắt căm ghét.
‘Tại sao nó im lặng vậy chứ?’
Có gì đó kì lạ đang xảy ra với âm hồn của thanh kiếm kia. Nó có vẻ...khác, bằng cách nào đó, kể từ khi tiến vào Cửa Sông. Sunny từ lâu đã quen thuộc với sự có mặt của bóng ma đáng ghét kia, nhưng mà hiện tại, cậu đang trở nên dè chừng sự hiện diện của nó.
Một phần không nhỏ là vì cậu biết Tội Lỗi An Ủi đang chấp chứa thứ kiến thức kinh khủng cỡ nào, chỉ bị ngăn cản chia sẻ nó bởi phong ấn mà Chìa Khóa Cửa Sông đặt lên nó.
Cũng như Hư Vô có thể phá vỡ phong ấn và nuốt chửng mọi thứ trong tồn tại, kiến thức về nó mà âm hồn kia sở hữu cũng sẽ nuốt chửng Sunny nếu như Chìa Khóa Cửa Sông biến mất.
Ý nghĩ đó đúng là rùng rợn.
‘Đó là...một việc tốt là mình chưa từng thử chuyển Chìa Khóa Cửa Sông cho người khác nhỉ.’
Sunny tiếp tục đi qua hồ nước tăm tối, mất đi mọi cảm giác về thời gian – nói chính xác hơn là mất nốt chút cảm giác còn sót lại mà cậu có về nó. Không có ánh sáng tỏa lên từ dưới mặt nước nữa, nhưng dần thì, bản thân hồ nước thay đổi.
Bề mặt của nó, thứ mà trước đó đã là bình tĩnh, đang dần trở nên không yên. Có những dòng chảy mạnh mẽ di chuyển bên dưới bề mặt nó, khiến nước tăm tối khuấy động và dâng trào, hình thành những con sóng. Không lâu sau đó, việc tiến lên đã trở nên khó hơn.
Sau cùng, Sunny nhìn thấy gì đó ở phía xa. Những tảng đá lởm chởm nhô lên khỏi nước, trông như những vách đá. Nước trôi chảy giữa chúng, không còn yên bình, và đây đó thì có vài làn sương mù dâng lên.
Sự yên lặng bị phá vỡ bởi âm thanh nước vỗ và tiếng thì thầm của những dòng chảy ở xa.
Sunny đến những tảng đá đen cao như tháp kia, nhìn nước dâng trào với biểu hiện phức tạp. Có một mê cung được hình thành bởi những thông đạo giữa những vách đá lởm chởm đó, phủ trong sương mù. Nước di chuyển xuyên qua mê cung đá, biến mất khỏi tầm mắt.
Cậu có thể nghe thấy nó gầm rú ở xa, như thể rơi xuống từ độ cao vĩ đại.
Cậu cũng có thể cảm giác bản thân thớ vải thực tế trở nên mỏng và kì lạ xung quanh cậu.
‘Nơi này là gì đây...’
Sunny không biết...nhưng mà cậu có một nghi ngờ.
Và sự nghi ngờ đó chỉ càng lớn hơn khi cậu phát hiện gì đó ở chân một vách đá. Ở đó, một dấu vết được để lại trên đá đen, như thể được cắt vào nó bởi một lưỡi kiếm sắc bén.
Hai kí tự, một có nghĩa là “mặt trời”, còn lại nghĩa là “mất”.
‘Hoàng Tử Điên Rồ đã đi qua nơi này.’
Và không chỉ hắn.
Nhìn những thông đạo hình thành giữa những vách đá và lắng nghe tiếng nước gầm rú ở xa, Sunny cảm thấy chắc chắn là ở đây, hồ nước ẩn giấu bên trong Cửa Sông liên kết trở lại với Dòng Sông Vĩ Đại.
Chỉ là, vì hồ nước tồn tại hoàn toàn bên ngoài thời gian, mối liên kết mà nó hình thành là đặc biệt.
Nếu cậu đi theo một trong những dòng chảy này, cậu khả năng cao là sẽ có thể ra khỏi Cửa Sông. Cậu cũng sẽ tiến vào Dòng Sông Vĩ Đại ở một điểm trong thời gian mà khác với nơi cậu đã rời khỏi – có lẽ là xa trong tương lai.
Hoặc có lẽ là xa trong quá khứ.
Từ lâu trước cái ngày mà cậu đã tiến vào Ác Mộng.
Đó là cách mà Hoàng Tử Điên Rồ đã có thể xâm lấn vào vòng của Dòng Sông Vĩ Đại mà hắn đáng lẽ không tồn tại – và đã mang theo những Tai Ương tương lai với hắn. Cassie đã nói vậy...
Lời nói chính xác của cô là gì?
‘Sau khi đến Cửa Sông và dùng nó để xâm lấn vào vòng tiếp theo của Dòng Sông Vĩ Đại, hai người họ đã tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ cho sự xuất hiện của chúng ta, những người thách thức mới.’
Sunny lúc đó đã không để ý đến những lời đó, bị những vấn đề khác khiến cho không tài nào bình tĩnh được, nhưng bây giờ, cậu cuối cùng đã hiểu ý Cassie là gì.
Cửa Sông tồn tại bên ngoài thời gian...hay nên nói, bản thân thời gian là chưa tồn tại trong Cửa Sông. Nên, mối quan hệ giữa nơi ghê rợn này và phần còn lại của Mộ Ariel tối đa cũng chỉ là mong manh mà thôi.
Bằng cách chọn đúng thông đạo, người ta có thể thoát khỏi dòng chảy thường là vòng lặp của Dòng Sông Vĩ Đại và đi đến một thời gian khác – không phải thời gian chủ quan của Dòng Sông Vĩ Đại mà được thể hiện bởi dòng chảy của nó, mà là thời gian khác quan mà được chiếu theo sự vươn lên và ngã xuống của nền văn minh trong nó.
Nếu Sunny đã có hàng ngàn lần thử, cậu có thể vẽ bản đồ mê cung này và tìm một đường để đến và đi tùy ý, đến những thời đại khác nhau của Mộ Ariel. Cậu thậm chí có thể đi đến một thời gian trước khi những Tai Ương xâm lấn vào vòng gần nhất, chuẩn bị cho lúc chúng xuất hiện, và hủy diệt chúng ngay khi chúng xuất hiện.
Dù sao thì, lúc đó chúng đã không mạnh mẽ đến vậy.
Cách đó...có lẽ, Nền Văn Minh Trên Sông sẽ không xuống dốc nhanh như vậy. Có lẽ Chạng Vạng sẽ chưa bị hủy diệt. Có lẽ Ác Mộng này có thể được chinh phục khác đi.
Nhưng mà rồi, có lẽ là không. Có lẽ Chạng Vạng luôn định sẵn là sẽ bị hủy diệt bởi lực lượng Ô Uế, và những thành phố xinh đẹp của những nữ tiên tri là luôn định sẵn sẽ tan vỡ và nhấn chìm.
Dù sao đi nữa, cậu không có ngàn lần thử.
Cậu thậm chí còn không biết có đủ cho một lần hay không.
Vậy nên, Sunny tiến vào mê cung và đi theo Ánh Sáng Dẫn Đường, tự hỏi nó sẽ dẫn cậu đến nơi nào.
Liệu cậu sẽ quay trở lại Dòng Sông Vĩ Đại?
Liệu cậu sẽ được đưa đến tương lai? Hay là vào quá khứ?
Cái Tên Thật mà Tra Tấn đã đưa cho Cassie là của ai, và làm sao mà tìm được sinh vật đó – hoặc là nơi đó – sẽ thả cậu khỏi xiềng xích của định mệnh?
Cậu sẽ tìm thấy câu trả lời.
Đến cuối cùng, không còn gì xung quanh cậu ngoại trừ những vách đá cao và dòng nước chảy. Sunny dùng Cánh Hắc Ám để lướt giữa những mặt đá lởm chởm, đẩy bản thân về trước với tôc độ đáng kinh ngạc. Cậu cảm thấy cần phải vội vàng, biết rằng Nephis đang ở đâu đó ngoài kia, dẫn đội tấn công Bờ Vực...
Rốt cuộc, Ánh Sáng Dẫn Đường đã dẫn cậu không đến tương lai cũng không đến quá khứ.
Thay vì vậy...viên pha lê tỏa sáng đơn giản dẫn cậu xuyên qua mê cung, tránh xa tiếng nước chảy gầm rú.
Thoát khỏi mê cung đầy sương mù, Sunny thấy bản thân một lần nữa đứng trước một đống nước bao la. Cậu đã quay trở lại nơi tĩnh lặng của hồ tăm tối.
Nhưng mà phần giấu sau mê cung những vách đá kia...
là hoàn toàn khác với thứ cậu đã thấy ở gần bờ.
‘C-cái gì vậy...’
Sunny đứng hình một giây, nhìn về trước với gương mặt tái nhợt. Trước mắt cậu...vô số xác chết đang nổi lềnh bềnh trên nước.
Nó rất giống cảnh tượng tàn sát ghê sợ mà họ đã thấy khi đến gần Chạng Vạng, nhưng mà với một khác biệt rõ ràng nhất.
Nếu những cái xác ở nơi nước đọng kia là thuộc về đám sinh vật Ô Uế, thì ở đây, toàn bộ chúng có vẻ như thuộc về những Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại.
Sunny biết vậy là vì có vô số bộ vỏ của Bướm Hắc Ám trong số những cái xác trôi nổi kia, toàn bộ đều không có sinh lực bất chấp việc không có vết thương nào mà cậu có thể nhìn thấy cả.
Có gì đó đã bạo lực phá hủy linh hồn chúng, chỉ để lại những cái xác không còn sự sống này.
Và ở đó, nơi phía xa...
Chỉ là trông như vậy thôi, hay là có gì đó tăm tối đang dâng lên từ nước?
Ánh Sáng Dẫn Đường đang chỉ thẳng về phía điểm tăm tối ở phía xa đó.
Sunny bất động vài giây, rồi nghiến răng và tiến lên một bước.
Trong lúc cậu làm vậy, có gì đó to lớn di chuyển sâu trong nước đọng...