Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1578: Cái Bóng Bị Mất



Chương 1578: Cái Bóng Bị Mất

Sunny giữ im lặng một lúc, vẫn còn trong trạng thái mù lòa. Biểu hiện của cậu nghiêm nghị, và môi cậu thì hơi khó chịu cong lên.

‘Mình biết từ lúc nào ư?’

Cậu nhăn nhó.

“Thật sự thì mới ngay bây giờ thôi.”

Đó khá là xấu hổ.

Sunny chần chừ một giây, rồi nhún vai.

“Nhưng mày có thể trách tao được không chứ? Chắc rồi, tao nên biết sớm hơn. Nhưng mà có quá nhiều thứ diễn ra cùng một lúc...nên, mất tao một lúc để liên kết mọi thứ lại với nhau.”

Cậu giơ lên Ánh Sáng Dẫn Đường và đặt nó lên vai, vẫn không thể nhìn thấy áng sáng từ cây trượng tôn nghiêm kia.

“Ý tao là, nhìn lại thì khá là rõ ràng. Cassie đã được đưa vào cơ thể của Dusk của Thất Sủng. Jet và Effie thì được đưa vào cơ thể của hai Du Mục Sông. Kai và Mordret được đưa vào cơ thể của hai chiến binh Sinh Ở Sông trong Chạng Vạng. Nhưng còn tao và Nephis? Người mà bọn tao thay thế là ai? Và họ làm gì mà ở xa như vậy về phía thượng nguồn, ở tương lai xa xôi, xa hơn cả Dệt?”

Cậu lắc đầu.

“Tao thật sự đáng lẽ nên hiểu được khi chúng ta tìm thấy Phá Xích. Nhưng mà tao lúc đó đã bị sự kì quặc của mọi thứ bên trong Mộ Ariel áp đảo quá mức nên đã để nó sang một bên cùng với những bí ẩn chưa giải quyết khác. Và thậm chí sau khi những bí ẩn kia lần lượt được giải đáp, thì con thuyền vẫn bị chôn vùi dưới đống hé lộ giật mình kia. Tao đại khác là đã cho rằng có ai đó trong quá khứ – có lẽ là Noctis – đã ghé thăm kim tự tháp, để lại dấu ấn của họ trên Dòng Sông Vĩ Đại.”

Sunny mệt mỏi xoa mặt và mỉm cười.

“Nhưng mà câu trả lời là ngược lại, có phải không? Không phải ai đó trong quá khứ. Mà là ai đó từ tương lai. Đó là Nephis và tao. Bọn tao sẽ quay trở lại Mộ Ariel vào một ngày nào đó, phải không? Không phải ảo ảnh dựng lên trong cơn Ác Mộng này, mà là hàng thật. Và cũng như Daeron đã để lại dấu ấn của ông ta tồn tại trong Ác Mộng này, hai người bọn tao cũng sẽ làm vậy. Nên...cơ thể mà tao và Nephis đã thay thế, là của bản thân. Đã luôn là của bản thân. Bọn tao đã vào vai trò của bản thân trong Ác Mộng này.”

Giọng nói im lặng một lúc, rồi khịt mũi.

“Ừ. Tao nhớ rồi. Đúng vậy, chúng ta đáng lẽ nên hiểu ra sớm hơn nhiều.”

Sunny nghiến răng.

“Nhưng mà tao phải nói...hơi không công bằng. Ma Pháp đã đưa tao và Nephis vào vai trò của bản thân, nhưng mà chỉ là những người Vượt Bậc mà thôi. Hai người các người chắc chắn phải mạnh mẽ hơn vậy nhiều, đúng không? Để đương đầu với Sa Mạc Ác Mộng và tiến vào kim tự tháp thật sự. Vậy, mày là gì rồi? Một Thánh?”

Giọng nói im lặng thêm một lúc lâu hơn, rồi thở dài.

“Ừ...là Thánh.”

Sunny cau mày, đánh giá độ dài của lúc ngừng trước khi trả lời kia.

“Thằng khốn...mày vừa mới triệu hồi Mặt Nạ Weaver phải không hả?!”

Giọng nói bật cười.

“Có sao? Không, tao hoàn toàn không có. Tin tao đi, tao đang nói thật...dù sao thì, tao là người thật thà nhất trên thế giới. Thậm chí là hai thế giới luôn đó.”

‘Hắn ta có triệu hồi nó không đây?’

Liệu phiên bản tương lai này của Sunny thật sự là một vị Thánh? Không, không đời nào là vậy được...chỉ một vị Thánh không thể nào khiến những cái bóng chống lại Sunny dễ dàng đến vậy, và giọng nói của một vị Thánh cũng không thể nào có sức mạnh khủng khiếp như vậy được.

Sunny rùng mình.

“Mày...mày là một Đế Giả? Chết tiệt thật, cái quái gì?! Sau mọi thứ chúng ta trải qua trong cái nơi chết tiệt này, tại sao mày lại đi thách thức thêm một Ác Mộng khác nữa?! Mày chán sống đến vậy rồi hả?”

Giọng nói không trả lời trong một lúc. Rồi, câu trả lời của hắn đến, bình tĩnh và nham hiểm:

“Nhưng tao không phải Đế Giả.”

Rồi, nó nói thêm, giọng nói hoàn toàn không có cảm xúc gì:

“Tao cũng không còn sống. Thật sự thì tao thậm chí không phải nhân loại. Chỉ là bóng ma của một cái bóng bị mất, được dựng lên bởi Ma Pháp. A, nhưng mà Cửa Sông này là một nơi kì lạ. Thời gian không tồn tại ở đây, và vì vậy, mọi thứ tồn tại ở đây cùng lúc. Mặc dù mày đã vào vai trò của tao, nhưng chúng ta lại ở đây, có cơ hội gặp nhau như này.”

Sunny rùng mình.

Gặp bản thân từ tương lai đã đú bất ngờ, đặc biệt là vì phiên bản đó của cậu là hùng mạnh khủng khiếp cỡ nào. Cảm giác đó không hề kém đè ép, và thậm chí là hơn xa, năng lực của những Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại mà đã xé đường tiến vào thế giới thức tỉnh trong Trận Chiến Đầu Lâu Đen.

Nhưng mà tại sao tên kia lại đang ẩn mình trong hắc ám?

Tại sao hắn không lộ mặt?

Nghĩ đến thì...tại sao Sunny không thể cảm nhận được một cơ thể người nào ở trong bóng tối cả?

Và ý hắn là sao khi nói hắn không phải con người cũng không phải còn sống?

Đến lúc này thì, không thể nào nói rõ giọng nói kia đang nói thật hay nói dối. Liệu hắn có mang Mặt Nạ Weaver hay không. Toàn bộ những việc này...

Khiến Sunny khá bất an.

Cậu hắng giọng.

“Vậy...vậy thì tuyệt vời rồi. Mày có thể nói tao nghe mọi thứ về tương lai, cách để giải quyết những vấn đề của tao tốt hơn, và cách để không rơi vào trạng thái thảm thương như mày.”

Giọng nói im lặng.

Sunny chần chừ.

“Đúng chứ? Coi nào. Bắt đầu nói chuyện đi.”

Không có câu trả lời nào trong một lúc.

Rồi, giọng nói kia nói với vẻ tăm tối:

“Tao không nghĩ mình sẽ làm vậy. Mày biết mà...kiến thức về tương lai sẽ chỉ khiến tương lai đó xảy ra nhanh hơn, mấy thứ như vậy đó. Mày tự thiêu bản thân bằng cách cố lợi dụng Cas và nhưng tiên tri của cô ấy chưa đủ hay sao?”

Phiên bản tương lai của Sunny bật cười.

“Ừ, ừ. Tao biết mày muốn nói gì. Bực mình, phải không hả? Tao nhớ là đã chửi phiên bản tương lai của mình đủ từ ghê tởm vào lúc đó, trong đầu tao. Không, thật sự kì lạ mà, bây giờ tao là phiên bản tương lai khó ưa đó!”

Tiếng cười không vui vẻ của hắn lắng xuống, và Sunny một lần nữa bị vây quanh bởi sự yên ắng ớn lạnh.

Sau vài giây, giọng nói lại lên tiếng:

“Dù sao thì, là vô dùng. Mày không phải đến đây để trở nên tách rời khỏi định mệnh hay sao? Nếu mày tiếp tục đi xa hơn và ước muốn của mày thành hiện thực...thì không thể nào nói rõ tương lai của mày là gì cả.”

Giọng nói trở nên khó nghe hơn, như thể hai người họ đang dần bị tách ra một khoảng cách vĩ đại.

“Dù vậy, tao vẫn phải nói với mày. Quay lại đi. Đừng đi xa hơn. Mày...không sẵn sàng cho thứ nằm ở phía trước đâu.”

Sunny im lặng một lúc.

Cuối cùng...

Cậu khịt mũi.

“Nếu mày thật sự là phiên bản tương lai của tao, thì mày đã biết câu trả lời của tao rồi.”

Quay lại? Từ bỏ cơ hội phá vỡ xiềng xích của định mệnh và vòng nô lệ quanh cổ mình?

Không bao giờ. Cậu thà chết một ngàn cái chết.

“Tao không đồng ý.”

Giọng cậu là kiên quyết.

Có một tiếng thở dài xa xăm, chán nản.

Rồi, giọng nói kia vang lên lần nữa, lúc này gần như không nghe được nổi nữa:

“Đồ ngu ngốc cứng đầu...ừ thì, như trông đợi mà thôi. Nhanh lên! Ác Mộng này sẽ không duy trì quá lâu hơn nữa đâu.”

Và cứ như vậy, giọng nói biến mất, để lại một mình Sunny trong hang động. Những cái bóng lại ôm lấy cậu, và khả năng nhìn trong bóng tối của cậu quay trở lại.

‘Đám phản bội chết tiệt...’

Ánh sáng từ Ánh Sáng Dẫn Đường lại chỉ về trước.

Cậu hít một hơi run rẩy, cố khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Đúng...là một gã khốn khó ưa.”

Cái thằng tương lai kia và cái thái độ của hắn là kiểu gì vậy? Có thật sự cần phải cười to cười nhỏ vào mỗi lời mà Sunny nói hay không? Và hắn thật sự cần phải giữ bí mật toàn bộ những kiến thức về tương lai hay sao?!

Nhưng mà, giọng nói đã nói một thứ...

Là Ác Mộng này sắp kết thúc. Thầm chửi thề, Sunny lao về trước.

‘Tên kia...khiến mình ớn lạnh. Nhưng mà hắn đúng là đáng sợ. Có nghĩa là mình cũng sẽ vậy. Đó...là tin tức tốt? Đúng không?’

Cậu hiện tại không có thời gian để suy ngẫm về cuộc nói chuyện ghê rợn vừa rồi, và không có tâm trạng để làm vậy. Sẽ có thời gian về sau để làm vậy, nhưng ngay bây giờ...sự tự do của cậu đang chờ đợi.

Cậu vượt qua hang động và theo Ánh Sáng Dẫn Đường vào một đường hầm khác, đi càng lúc càng sâu hơn vào ngọn núi hắc ám.

Và rồi, cuối cùng...

Cậu đến trái tim của nó.

Tiến vào hang động hắc ám, Sunny vấp chân và ngừng hẳn lại.

Hang động đủ to để cậu không thể nhìn thấy trần nhà của nó, những bức tường chìm trong hắc ám. Sàn có nước nông, và ở phía xa, một hòn đảo nhỏ nhô lên từ bề mặt bóng loáng đó.

Có một cái cây xinh đẹp mọc ở giữa đảo. Và, yên ổn bên dưới tán cây...

Sunny trợn to mắt.

‘Đó? Cái gì vậy...tại sao?’

...Một cái quách đá không trang trí gì đang ở đó, cái nắp bị những lá héo tàn che đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com