Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1579: Lãng Quên



Chương 1579: Lãng Quên

Sunny đã đến tận trái tim của Cửa Sông.

Ở đây, ẩn giấu sâu trong một ngọn núi cao, một hang động bao la đầy hắc ám. Một tia sáng rực rỡ duy nhất rơi xuống từ đâu đó trên cao, thắp sáng một hòn đảo nhỏ nhô lên từ mặt nước đen bóng loáng.

Có một cái cây xinh đẹp mọc trên đảo, biển lá của nó có màu cánh sen nhàn nhạt. Trong lúc những cành nhánh của cây hơi đung đưa trong gió, những chiếc là rơi xuống lên bề mặt nước, khiến phản chiếu của nó gợn sóng.

Và trong bóng tối của những cành lá đó, có một cái quách đá giản dị, nắp của nó bị phủ một lớp lá úa tàn.

Đó là...một cảnh tượng ấn tượng và choáng ngợp.

Trái tim của Cửa Sông yên bình, như một hòn đảo an toàn và tĩnh lặng trong thế giới không có gì khác ngoài sợ hãi. Vậy mà...nó cũng sâu lắng và thương tiếc. Ngay khi Sunny tiến vào hang động, có một cảm giác u sầu kì lạ tràn vào tim cậu, như thể tiếng vang vọng từ một nỗi buồn vĩ đại nào đã mà ai đó từng trải qua ở nơi này, từ lúc nào đó, vẫn còn ở lại trong thánh địa im lặng và tôn nghiêm này.

Cậu hơi cựa quậy.

‘Tại...tại sao ở đây lại có một ngôi mộ?’

Kim tự tháp đen được gọi là Mộ Ariel, nhưng mà nó không phải nơi Ác Ma Sợ Hãi được chôn cất. Thay vì vậy, đó là nơi mà ông ta đã xây lên để chôn vùi những sự thật không thể chịu nổi. Nên, nó không thật sự là một ngôi mộ.

...Có phải không?

Sunny nhìn chăm chú cái quách không trang trí gì cả kia, bị khiến cho im lặng bởi sự buồn rầu lấn át mà đến giờ vẫn còn ở nơi này, hàng ngàn năm sau khi những daemon và thần đã không còn nữa.

Cậu biết Mộ Ariel không phải nơi chôn cất ai đó vì những lời mà Ác Ma Sợ Hãi đã nói với Weaver. Bản thân Ariel đã nói vậy – thứ ông ta chôn vùi ở đây là những sự thật xấu xí mà ông không muốn nhớ đến nữa.

Nhưng mà mấu chốt là ở đó. Nếu Ariel không nhớ thứ ông ta chôn trong ngôi mộ của mình, thì chẳng phải có nghĩa là lời ông ta nói là không thể tin tưởng được?

Ai nói ông ta đã không chôn một ai đó quý giá ở nơi này, và rồi đã chọn quên đi nỗi thống khổ của mình?

Đột nhiên, Sunny nhớ đến miêu tả của Gương Sự Thật. Những lời kì lạ của Weaver...

‘Ta không biết ngươi đã xây một ngôi mộ, cũng không từng thấy nó. Làm sao biết được để ngưỡng mộ nó? Ta chỉ tình cờ ở đây. Giờ khi đã thấy nó, tim ta không rung động. Ta không cảm thấy gì cả.’

‘...Ngươi muốn tự do khỏi sự thật, nên ngươi không xứng đáng có nó.’

Tại sao có cảm giác là...mặc dù Ariel đã quên đi nỗi thống khổ của ông ta, Weaver thì vẫn còn nhớ?

Liệu Ác Ma Định Mệnh thật sự chỉ tình cờ đi qua Sa Mạc Ác Mộng và đã bắt gặp thấy kim tự tháp vĩ đại này?

Và nếu như không phải tình cờ thì...

Thì ai được chôn ở đây, trong trái tim của Mộ Ariel? Cô đơn, và lãng quên.

Nhìn cái quách nằm nghỉ dưới tán cây xinh đẹp, Sunny hít sâu.

‘Quên Lãng. Câu trả lời...là Quên Lãng.’

Mộ Ariel là nơi mà Ác Ma Quên Lãng đã được chôn cất bởi người anh em của cô. Bằng cách nào đó, cậu dám chắc là như vậy.

Chẳng phải rất buồn, khi ngay cả cái chết của cô cũng bị quên đi mất?

‘Đợi đã, không... không, đó không hợp lý chút nào cả!’

Đột nhiên, Sunny mơ hồ. Làm sao Quên Lãng có thể đã chết chứ? Sáu daemon đã nổi dậy chống lại thiên đường, còn người thứ bảy – Weaver – thì đã từ chối. Bởi vì vậy, Ác Ma Định Mệnh đã bị căm ghét và săn lùng bởi cả sáu daemon và sáu vị thần.

Nếu như Quên Lãng đã chết ngay từ đầu, thì làm sao có thể có sáu daemon tham gia trận chiến tranh và đuổi bắt Weaver? Có gì đó...về căn bản là không hợp lý về tất cả những chuyện này.

Vậy mà, Sunny vẫn không thể rũ bỏ cảm giác chắc chắn về kẻ được chôn ở trái tim của Mộ Ariel.

Đó là Ác Ma Quên Lãng.

‘Có nghĩa là gì chứ?!’

Bối rối và trầm trồ, cậu nhăn nhó và nhắm mắt lại một giây. Quan trọng hơn, nó có nghĩa gì đối với cậu?

Cassie đã nói là cậu sẽ có thể lấy được tự do từ định mệnh nếu cậu đến được trái tim của Cửa Sông. Ừ thì, cậu đã đến nơi rồi, nơi sâu nhất của nó. Kể cả nếu như có một ngôi mộ của một daemon trước mặt cậu...thì làm sao nó có thể giúp cậu phá vỡ xiềng xích của định mệnh quấn chặt bản thân?

Sunny chần chừ một lúc, cảm thấy một sự kính nể nghiêm nghị khi nhìn thấy ngôi mộ yên bình kia. Rồi, cậu hít một hơi sâu và tiến lên một bước.

Nếu cậu đã có bất cứ nghi ngờ gì về tồn tại không tưởng tượng nổi mà đã được chôn ở nơi này, thì nó biến mất ngay khi Sunny vượt qua nước tăm tối và đến gần hòn đảo nhỏ. Càng đến gần, sự im lặng của hang động càng có vẻ tôn nghiêm, và cậu càng cảm thấy áp lực.

Thậm chí trong cái chết, tồn tại nằm trong quách đá kia vẫn tỏa ra đủ áp lực để nghiền nát một người thường và khiến linh hồn họ sụp đổ. Còn Sunny thì có thể đến được hòn đảo và đặt chân lên nó, mặc dù là rất khó khăn.

Trong lúc lá úa tàn xào xạc dưới chân cậu, cậu đi về phía cái quách và dừng lại ngay trước nó, nhìn bề mặt cũ kĩ của cái nắp đá. Rồi, thôi một sự thôi thúc, cậu giơ một tay và phủi lá khô khỏi nó.

Không có kí tự gì trên quách, không chạm khắc gì cả. Không có gì để cho thấy người bị chôn cất bên trong là ai, vì không có dấu vết gì được ghi lại để nhớ đến họ. Nó nằm giữa những rễ của cây cổ đại, như thể chúng đang mọc xuyên qua nó...hoặc là từ nó.

Hít một hơi sâu, Sunny im lặng và lắng nghe trực giác của mình. Cậu nên làm gì ở nơi này?

Trực giác...đang nói với cậu là nhìn lên.

Cậu làm như vậy, và phát hiện một nhánh của cây đang treo thấp, bị kéo xuống bởi trọng lượng của một quả trái cây hoàng kim xinh đẹp. Quả trái cây lấp lánh trong lúc tắm trong ánh sáng ngã xuống từ nóc của hang động.

Sunny chần chừ vài giây, rồi giơ lên một tay và dễ dàng hái quả khỏi cành.

Tâm trí cậu bấn loạn.

‘Mình...thật sự làm vậy sao?’

Không có câu trả lời. Nhưng mà cậu đã đi xa đến vậy rồi...

Thở dài, Sunny mang quả trái cây đến gần miệng và cắn vào thịt quả mọng nước.

Đó là thứ ngọt ngào nhất mà cậu từng nếm.

Không lãng phí thời gian, Sunny thỏa mãn cơn đói và giải tỏa cơn khát với món trái cây huyền bí kia. Cậu không biết chính xác là nên trông đợi gì, nhưng mà cảm giác là nó sẽ giống những trái cây của cây tôn nghiêm mọc trên Phá Xích – thứ mà chứa đựng tinh túy linh hồn.

Mặc dù phải thừa nhận, nó cũng có thể giống như trái cây của Kẻ Nuốt Hồn, thứ mà chứa mảnh hồn, cũng như khiến bất cứ kẻ nào ăn chúng mắc phải một sự mê hoặc biến chúng thành nô lệ của cái cây kia.

Nhưng mà, không có gì như vậy xảy ra cả. Sau khi ăn hết quả trái cây thần thánh kia, Sunny không nhận được tinh túy hay mảnh nào cả. Cậu cũng không bị biến thành nô lệ.

Thay vì vậy...

Có một cảm giác kì lạ từ đáy sâu linh hồn cậu. Một cảm giác ớn lạnh quen thuộc.

Sunny trợn to mắt.

‘Đừng có nói...’

Trong giây kế tiếp, cậu phát ra một tiếng thét khủng khiếp và ngã lên nắp của cái quách.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com