Cậu cố gắng triệu hồi kí tự thêm vài lần nữa, nhưng mà không có kết quả. Ma Pháp không trả lời cậu, như thể cậu không phải là một trong những kẻ mang theo nó. Một phần mà từ lâu đã trở nên vô cùng quan trọng đối với cậu đơn giản đã biến mất.
Cú sốc mà Sunny trải nghiệm vào khoảnh khắc đó là khó có thể tả nổi.
Sau một lúc, cậu cố khiến trái tim đập loạn của mình bình tĩnh lại và suy nghĩ tỉnh táo.
‘Bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại. Đây không phải lần đầu tiên việc như này xảy ra...’
Cậu đã từng bị cắt khỏi Ma Pháp một lần trước đây, trong Đấu Trường Đỏ. Lúc đó, nó là kết quả của việc đám cuồng đạo của Solvane đã dùng pháp thuật của Hope để ngăn ngừa những nô lệ hiến tế của chúng trốn thoát.
Nhưng mà hiện tại đâu có cái vòng ma thuật nào quanh cổ cậu. Và cậu đang ở trong thế giới thức tỉnh, chứ không phải một nhà hát cổ đại được xây dựng bởi một daemon.
Hơn thế nữa...sự vắng bóng của Ma Pháp lần này cảm giác sâu sắc hơn nhiều, bằng cách nào đó.
Thật ra, lúc cậu tập trung vào bản thân, cậu nhận ra cậu cảm thấy khá là kì lạ. Có gì đó khác nữa đang thiếu sót trong thế giới này...
Thế giới có một sự xa lạ tinh tế.
Cố gắng không hoảng hốt, Sunny chậm rãi đánh giá những khả năng của mình.
Giác quan bóng vẫn còn với cậu. Và những khía cạnh khác của Phân Loại cũng vậy. Kĩ Năng, Thuộc Tính – ít nhất những thứ mà cậu có thể chứng minh là có tồn tại mà không cần đến kí tự – và Truyền Thừa Phân Loại đã không biến mất.
Khiếm Khuyết của cậu cũng hiện diện. Cậu đã biết khi thử nói dối, bất chấp việc đó là đau như địa ngục vậy.
Sáu cái bóng của cậu đang quan sát những hành động của cậu với những phản ứng đa dạng, cũng đông đủ. Thánh, Quỷ, và Ác Mộng cũng có thể được triệu hồi ra.
Nhưng mà, cậu không thể triệu hồi kí tự. Cậu cũng không thể chìm vào Hồn Hải để nhìn những Ký Ức của mình.
Và những Ký Ức...
Phần lớn chúng đã không còn.
Sau khi thử triệu hồi toàn bộ Ký Ức trong kho linh hồn, Sunny nhận ra là chỉ vài cái là còn tồn tại.
Chúng là Chuông Bạc, Vải Liệm Múa Rối, Đá Siêu Thường, Suối Vô Tận, Mặt Nạ Weaver, Hòm Hám Của, Lồng Đèn Bóng Tối, Ghế Bóng Tối, Yên Quá Đắt, Kim Của Weaver, và Áo Choàng Ananke.
Mảnh Vỡ Đêm Khuya, Cánh Hắc Ám, Mảnh Vỡ Ánh Trăng, Lá Mùa Thu, Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, Gánh Nặng Thiên Đường, Kí Ức về Lửa, Kí Ức về Băng, Sấm Đánh, Cung Chiến Của Morgan, Xương Hát Ca, Nguyện Vọng Cuối Đời, Đỉnh Đắng, Tiếng Hét Nghẹn Ngào, Ngọc Trai Tinh Túy, Đánh Bắt Linh Hoạt, Vải Liệm Hoàng Hôn Thất Sủng, và Vương Miện Chạng Vạng đã biến mất.
Cậu cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mình.
Là một vị Thánh, cậu không thật sự cần bảo vệ bản thân khỏi môi trường với quần áo, nhưng mà vẫn không thoải mái khi không mặc gì bên dưới một cái áo choàng. Sunny khiến Áo Choàng Cẩm Thạch hiện ra và nắm đầu.
Cậu nhanh chóng nhận ra điểm tương đồng trong số những Ký Ức mà đã còn lại, trong khi toàn bộ những cái khác đã bị phá hủy.
Những Ký Ức mà cậu vẫn còn có thể triệu hồi là những cái do chính cậu tạo ra hoặc sửa đổi, cũng như hai món Ký Ức Thần Thánh của cậu – Mặt Nạ Weaver và Lồng Đèn Bóng Tối.
Những cái còn lại là đã biến mất, khiến cậu chịu một cơn đau gần như là vật lý.
‘K-K...Ký Ức của tôi!’
Sunny suýt phun máu.
Cơn đau của việc mất đi đa số thứ trong kho linh hồn...những Ký Ức quý báu mà cậu đã dùng nhiều năm để tích lũy...đau gần như ngang ngửa lúc nhận được Dệt Linh Hồn.
Sunny cảm thấy bản thân vừa hứng chịu một đòn đánh khủng khiếp.
Sau khi cậu có chút thời gian để chấp nhận thực tế không vị tha này, cậu tựa vào bức tường hợp kim rạn nứt và nhìn chăm chú vào bóng tối với ánh mắt trống rỗng.
Sau một lúc, Sunny phải thừa nhận.
‘Mình đã bị trục xuất khỏi Ma Pháp Ác Mộng.’
Con chim chết tiệt kia đã làm gì đó với cậu, kết quả là một việc bất khả thi đã xảy ra. Có nghĩa là...có nghĩa là gì?
Cậu đã thoát khỏi sự bá đạo của Ma Pháp?
Nó cũng có nghĩa là toàn bộ những dụng cụ và hỗ trợ mà nó cung cấp cho người Thức Tỉnh, nó sẽ không còn cung cấp cho cậu nữa. Không nhận được Ký Ức và Tiếng Vang từ những kẻ địch bị giết. Không còn kí tự để tiện nghi miêu tả và phân loại thế giới. Không còn dẫn dắt và hỗ trợ trong việc đi trên con đường Thăng Hoa gian nan kia, cho dù cách dẫn dắt của nó có bạo hành đến mấy.
Không còn Ác Mộng...không còn đường tắt để đến được Cấp Bậc cao hơn.
Quy mô của sự thay đổi khủng bố này là quá to lớn để có thể hiểu thấu. Cuộc đời của cậu, vì tốt hay xấu, sẽ hoàn toàn khác kể từ lúc này. Sunny chắc là cậu sẽ phát hiện những hậu quả của việc không còn mang trong người Ma Pháp Ác Mộng nữa trong thời gian rất, rất dài.
‘Làm thế quái nào mà mình trong tương lai đã chạm đến Cấp Bậc cao hơn Vượt Giới Hạn?’
Và nhắc đến việc không bị nhiễm Ma Pháp và sự Vượt Giới Hạn...
Không có những kí tự hữu ích, Sunny thậm chí không biết Kĩ Năng Biến Thân của cậu là gì.
Nghĩ đến thì, giờ khi cậu đã là Thánh, có vài thứ mà cậu nên có thể làm rồi. Người Thức Tỉnh đi đến thế giới Mộng Ảo khi họ ngủ, còn Bậc Thầy thì có thể làm vậy bất cứ lúc nào...nhưng họ vẫn cần một Cổng Dịch Chuyển để quay trở lại.
Nhưng còn những vị Thánh thì, bản thân họ là tương tự một Cổng Dịch Chuyển thu nhỏ. Họ có khả năng đi lại giữa hai thế giới tùy tý, và thậm chí có thể mang những sinh vật khác cùng họ – mặc dù phần sau cùng kia là rất hạn chế.
Nên...làm sao cậu có thể học cách làm vậy mà không có Ma Pháp? Mặc dù sự giúp đỡ của nó là tinh tế, nó đúng là giúp những người Thức Tỉnh học những khả năng có sẵn của họ bằng cách khiến chúng trở thành như là bản năng. Điều khiển tinh túy, dùng Ký Ức, đặt điểm buộc trong thế giới thức tỉnh, điểm neo trong thế giới Mộng Ảo, và nhiều thứ khác – kiến thức trong tiềm thức về cách thực hiện những việc này được đặt vào đầu người Thức Tỉnh bởi Ma Pháp.
Sunny không còn sự xa xỉ đó nữa.
‘Mình ít nhất vẫn nên có thể cảm giác được cách dùng Kĩ Năng Biến Thân.’
Cậu nhìn quanh, đánh giá không gian nhỏ hẹp, bụi bặm này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Dạng Vượt Giới Hạn của cậu là thật sự khổng lồ? Liệu cậu có phá xuyên qua đống đổ nát, hay là gây ra một sự sụp đổ và tự chôn vùi bản thân?
Khả năng cao là, nó đơn giản sẽ không hoạt động nếu không có đủ không gian.
Nhưng mà cậu vẫn tò mò muốn thử.
Cậu nhìn sáu cái bóng của mình và hỏi:
“Tụi bây nghĩ sao? Tao có nên không?”
Ở xung quanh Sunny thành nửa vòng tròn, chúng im lặng nhìn cậu chăm chú. Vui Vẻ nhún vai không tự tin gì.
Sunny bật cười.
“Coi nào. Tao là Thánh rồi đó...tin nổi không chứ? Sau toàn bộ những thứ mà tao đã trải qua để đến được điểm này...sẽ rất đáng tiếc nếu không thử.”
Cậu tìm kiếm bên trong linh hồn mình, hi vọng tìm thấy gì đó mới và không quen thuộc.
Đó là một việc cực kì kì lạ, mù lòa thám hiểm bản thân.
Nhưng mà, Phân Loại của một người là của chính họ, tồn tại bên ngoài Ma Pháp. Và vậy nên, sau chút thời gian, Sunny đã cảm nhận được nó...một loại sức mạnh mới đang ngủ yên sâu bên trong cậu, chờ đợi được kêu gọi ra.
Nó tương tự với cách cậu cảm nhận những Kĩ Năng khác, nhưng mà cũng khác.
‘Chắc đây là cách mình Biến Thân ha.’
Sunny hít một hơi sâu...và rồi kích hoạt Kĩ Năng Biến Thân.
Cậu đã trông đợi cơ thể mình phồng lên và thay đổi hình dạng.
Nhưng không có gì xảy ra cả.
Có một lực hút khiến tinh túy cậu tiêu hao đáng kể, nhưng ngoài đó ra thì, cậu có vẻ không hề thay đổi.
Sunny cau mày.
‘Cái quái gì?’
Hơi bất an, cậu nhìn đám bóng và nói:
“Tại sao không...”
Nhưng rồi, những từ đó chết trên môi cậu.
Những cái bóng của cậu...đã biến mất.
Thay vào đó, sáu phiên bản y hệt cậu đang ngồi thành nửa vòng tròn xung quanh cậu, toàn bộ bọc trong bộ giáp mã não đáng sợ, nhìn cậu chằm chằm với biểu hiện bối rối.