Sunny nhìn về phía trần nhà, vươn giác quan bóng lên trên. Cùng lúc, cậu cho tâm trí của mình trôi dạt trở về lúc cuối cùng của cơn Ác Mộng.
...Và suy nghĩ về cơn Ác Mộng đó.
Sunny không biết cậu đã lang thang trên dòng chảy đáng sợ của Dòng Sông Vĩ Đại bao lâu, cố gắng thoát khỏi Mộ Ariel. Vòng cuối cùng đã mất...bao lâu nhỉ? Gần một năm? Và đó chỉ là thời gian chủ quan của cậu mà thôi. Với vài người, như là Cassie và Mordret, nó đã kéo dài lâu hơn nhiều.
Nhưng mà đó chỉ là vòng cuối cùng trong vô số vòng lặp. Vậy nên, cậu thậm chí không đoán nổi hành trình đó đã dài cỡ nào.
Nhưng mà, thứ cậu biết là nó đã kết thúc ngay ở trái tim của Cửa Sông, vượt qua hồ nước yên lặng nơi những lời buộc tội thần thánh của Ariel đã được để lại. Gần nấm mồ lãng quên của Ác Ma Quên Lãng...
nơi một Khủng Bố Nguyền Rủa đã chờ đợi cậu, ẩn mình trong hắc ám.
Khủng Bố đó...
Sunny cơ bản chắc chắn về danh tính của nó.
‘Con Chim Ăn Cướp đáng ghê tởm, thứ mà bị căm ghét bởi những vị thần và cả những tồn tại của Hư Vô...’
Thứ ăn cắp bẩn thỉu kia đã trộm đi con mắt của Weaver, và chim non mà cậu đã giết trên Vùng Đất Lãng Quên cũng là của nó, từ đó cậu đã nhận được [Giọt Ichor] và truyền thừa của Weaver.
Chỉ một sự kiện đó đã bắt đầu một chuỗi domino mà khiến định mệnh cậu quấn vào với Ác Ma vân vụ kia, cũng như những daemon còn lại và những vị thần đã chết.
Vậy thì, chẳng phải rất trớ trêu, khi Chim Ăn Cướp là thứ mà đã phá vỡ định mệnh đó?
Và Sunny...khá chắc đó chính là thứ mà thứ tà ác kia đã làm.
Khoảnh khắc móng vuốt của Chim Ăn Cướp cắm vào ngực cậu, cậu đã cảm thấy nó lấy đi gì đó từ trong linh hồn cậu. Nhưng rồi...cậu mơ hồ cảm nhận được nó lấy một thứ gì đó khác, từ đâu đó thậm chí sâu hơn nữa.
Khó để miêu tả thứ đó. Ngay cả bây giờ, Sunny cũng thấy khác như thế nào đó, thêm vào toàn bộ những thay đổi mà đã gây ra bởi Vượt Giới Hạn. Như thể có một gánh nặng mà cậu còn không biết bản thân đã mang đã được nhấc khỏi, khiến cậu vừa nhẹ nhõm vừa không ràng buộc đến đáng sợ.
Chim Ăn Cướp Đê Tiện đã ăn cắp...định mệnh của cậu?
Đó chắc chắn là một cách - một cách rối rắm và ngoằn ngoèo không tả nổi – để lời hứa của Cassie về việc cậu sẽ có được tự do ở Cửa Sông trở thành hiện thực. Đó cũng sẽ giải thích cái Tên Thật mà Tra Tấn đã bán mạng đưa đến cho nữ tiên trì mù là của ai.
Nhưng mà chính xác thì, bị cướp mất định mệnh có nghĩa là gì?
Thậm chí có hiệu quả không chứ? Cậu đã mất Thuộc Tính [Định Mệnh]? Cậu thật sự đã tự do?
Vậy còn Liên Kết Bóng Tối, cậu đã bị trục xuất khỏi Ma Pháp Ác Mộng khi mất đi định mệnh...liệu mối liên kết huyền bí với Nephis cũng đã bị cắt đứt?
Sunny cau mày, biết rằng cậu sẽ sớm tìm ra đáp án mà thôi.
‘Nhưng có một thứ chắc chắn...’
Nếu Ác Mộng không kết thúc đúng lúc đó, thì cậu chắc chắn đã bị giết. Sunny có thể tự hào về năng lực và khả năng của mình, và đó không phải kiệu ngạo, nhưng mà cậu vẫn chỉ là một con kiến trước một Khủng Bố Nguyền Rủa mà thôi...và một Khủng Bố Nguyền Rủa rất đặc biệt nữa chứ. Nếu ngay cả Weaver cũng trở thành nạn nhân của Chim Ăn Cướp, thì cậu có hi vọng gì để kháng cự nó?
‘Cái thứ kia làm gì bên trong căn phòng chôn cất đó chứ? Tại sao nó tiến vào Mộ Ariel? Và làm sao mà nó vượt qua được hộ vệ của hồ?’
Câu hỏi cuối cùng là dễ trả lời nhất. Thứ đê tiện kia thậm chí đã có thể cướp đồ từ Ác Ma Định Mệnh, nên vượt qua một hộ vệ do Ariel để lại chắc chắn sẽ không khó đối với nó.
Còn về hai câu hỏi kia...
Một mảnh linh hồn của Weaver bị để lại trong trái tim của Mộ Ariel. Có lẽ Chim Ăn Cướp đã trở nên ám ảnh với Ác Ma Định Mệnh? Dù sao thì, miêu tả của [Giọt Ichor] đã nói nó mê mẩn ánh mắt xinh đẹp của Weaver. Còn chưa kể đến việc nó đã hóa điên sau khi chứng kiến phản chiếu của Hư Vô đông cứng bên trong con ngươi của Weaver.
Nó đã đánh cắp định mệnh của Sunny bởi vì định mệnh đó có liên quan đến daemon bí ẩn kia?
Nếu vậy, thì nó có lẽ cũng sẽ chiếm lấy cơ thể và linh hồn cậu, nếu có cơ hội. Cậu dù sao đã thừa kế ba phần của truyền thừa từ Weaver.
‘Ác Mộng đó kết thúc đúng lúc đó đơn giản là may mắn, hay là món quà cuối cùng từ [Định Mệnh]?’
Sunny không biết. Và cậu cũng không thật sự quan tâm.
Nếu cậu thật sự thoát khỏi Thuộc Tính chết tiệt kia, cậu thà không bao giờ nhớ đến nó từng tồn tại.
‘Đi thôi.’
Cậu đã vươn giác quan bóng ra xa nhất có thể – xa hơn hẳn trước kia, giờ khi cậu đã là một vị Thánh. Tiếc là, cậu chỉ có thể cảm nhận một đống lộn xộn bê tông và hợp kim trong vài chục mét phía trên đầu. Đó cũng là hợp lý, khi nghĩ đến cứ điểm của Valor ở Nam Cực chủ yếu được xây dựng dưới lòng đất.
Cậu cơ bản là đã bị chôn sống.
‘Đoán được...’
Dù vậy, vẫn không có nguyên nhân phải lo lắng. Sunny không thể đơn giản dùng Bước Bóng Tối để đến bề mặt, nhưng mà cậu thừa sức mạnh để đào qua đống đổ nát này – bê tông và hợp kim tầm thường như này không thể ngăn cản một vị Thánh.
Nhưng mà, có một biện pháp đơn giản hơn.
Sunny ở yên một giây, rồi hủy đi những thế thân và quấn những cái bóng quanh cơ thể mình. Rồi, cậu tiêu tan vào bóng tối, tự mình trở thành một cái bóng.
Cứ điểm sụp đổ không phải một tảng đá khối. Thậm chí sau khi vỡ vụn, vẫn còn nhiều không gian để lại giữa những mảnh vụn đó – có lẽ là không đủ để chứa đựng cơ thể một người, nhưng mà dư dả đối với một cái bóng vô dạng.
Lướt lên tường, Sunny trượt vào một khe nứt hẹp giữa hai tấm bê tông và trượt lên trước vài mét nữa, cuối cùng đến một ngõ cụt nơi những mảnh vụn bị đè nén quá chặt, không để lại khe hở nào cả. Ở đó, cậu đơn giản dùng giác quan bóng để tìm đến một túi không gian nhỏ bé nào đó gần đó và dịch chuyển đến đó, vẫn duy trì dạng của một cái bóng.
Cứ như vậy, cậu leo lên cao hơn, từ từ đến bề mặt. Trong quá trình đó, Sunny phát hiện gì đó đáng kinh ngạc.
Giờ khi cậu có thể hấp thụ tinh túy bên ngoài trong lúc ở trong bóng tối, tốc độ mà tinh túy của cậu bị hấp thụ bởi việc giữ bản thân ở dạng không vật chất này là thấp hơn tốc độ nó có thể khôi phục. Nói cách khác, Sunny bây giờ có thể mãi mãi ở trong dạng bóng, miễn sao cậu tránh xa ánh sáng chói lòa và hắc ám đích thực.
‘Tuyệt...’
Cuối cùng, cậu đến một túi không gian lớn khác và thoáng biến thành dạng vật chất để nhìn quanh.
Bởi vận may nào đó, mức độ hủy diệt ở đây là thấp hơn nhiều, đủ để có những món nội thất gần như lành lặn bị ném trên sàn, bám đầy bụi. Sunny quan sát không gian tăm tối, chật hẹp vài giây, rồi tiến lên một bước và cúi người, móc ra một thiết bị nhỏ từ dưới bụi.
Đó là một thiết bị liên lạc tiêu chuẩn của quân đội, màn hình nó rạn nứt. Dù vậy, thiết bị vẫn còn hoạt động – khi Sunny nhặt nó lên, màn hình rạn nứt sáng lên, để lộ một hình ảnh rời rạc.
Thứ đó có vẻ như đang hư hỏng gì đó, nhưng mà cậu vẫn có thể đọc ra thứ muốn đọc – thời gian và ngày.
Hôm nay là khoảng một tuần kể từ thảm họa ở Trận Chiến Đầu Lâu Đen.
Cân nhắc đến thời gian những thành viên của tổ đội đã đi trong sa mạc khủng khiếp kia, Ma Pháp đã đưa họ trở lại vào chính lúc họ tiến vào Hạt Giống Ác Mộng.
Trong lúc họ lang thang trong Mộ Ariel đáng sợ, thời gian đứng yên ở thế giới thức tỉnh.