Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1586: Bầu Trời Xám



Chương 1586: Bầu Trời Xám

Sunny phát ra một tiếng thở thật dài và ném thiết bị liên lạc bị hỏng đi.

‘Ra là vậy.’

Cậu có một cảm giác trộn lẫn giữa vô cùng nhẹ nhõm và dè chừng căng thẳng.

Nguyên nhân cho sự nhẹ nhõm là dễ nhìn ra. Sunny không biết họ đã mất bao nhiêu vòng lặp để chinh phục Ác Mộng, nhưng mà từ những gì cậu thấy trong Cửa Sông, thì con số ít nhất phải là hàng ngàn. Vì vậy, cậu đã thầm sợ hãi rằng họ sẽ quay trở lại thế giới thức tỉnh chỉ để thấy nhân loại đã tuyệt chủng nhiều ngàn năm trước.

Và Rain, và mọi người cậu quen biết, đều đã chết từ lâu rồi.

Một khả năng khác, bản chất kì lạ của Dòng Sông Vĩ Đại có thể khiến họ rời khỏi Ác Mộng vào thời gian mà tương ứng với nơi họ đang ở khi so sánh với Cửa Sông – cụ thể là, Thời Đại Của Thần. Đó cũng sẽ tồi tệ không kém gì.

Nên, việc Ác Mộng Thứ Ba của họ đã không mất chút thời gian nào cả, từ góc nhìn của thế giới thức tỉnh, là một trong những kết quả tốt nhất có thể.

Nhưng mà...

Cũng có nghĩa là Sunny và những thành viên khác của tổ đội đã được đưa đến một lục đia nơi có số lượng kinh dị Vĩ Đại không biết nhiều ít đang hoành hành.

Giờ khi họ đã là Thánh...liệu họ có cơ hội trong một trận chiến với đám sinh vật khủng khiếp àm đã tiến vào thế giới thức tỉnh trong Trận Chiến Đầu Lâu Đen?

Đó là nguyên nhân khiến Sunny căng thẳng.

‘Mình tự hỏi liệu chúng ta sẽ gặp lại Skinwalker...’

Cậu mỉm cười ảm đạm, rồi tiêu tan vào bóng tối lần nữa.

‘Ít nhất thì mình không bỏ lỡ năm nào trong cuộc đời của Rain cả.’

Cổ vũ bản thân như vậy, Sunny tiếp tục luồn lách qua đống đổ nát.

Sau một lúc...

Cậu cuối cùng đến được bề mặt.

Sunny thấy bản thân đứng trên dốc của một hố va chạm khổng lồ, dưới một bầu trời xám xít. Mặc dù tình hình là rất không lành, cậu đột nhiên lại kì lạ là có cảm giác an ủi.

Có một đặc quyền mà nhiều người không bao giờ nghĩ đến, đó là có một bầu trời quen thuộc trên đầu họ. Đó là quay về nhà.

Không lãng phí thêm thời gian, Sunny leo lên dốc và thoát khỏi vòng tay của bóng tối ở trên đỉnh một trụ đá cao do hố va chạm hình thành. Đứng đó, cậu nhìn quanh, nhìn thứ mà cậu đã trông đợi là nơi đổ nát của một thủ đô công hãm bị hủy diệt.

Khiến cậu bất ngờ...

Thủ đô công hãm trong không hủy diệt cho lắm.

Chắc rồi, có những dấu hiệu hủy hoại ở đây đó, với vài tòa nhà đã sụp đổ...nhưng mà cứ điểm của Valor có vẻ như đã chịu đựng được tổn thương nặng nhất. Đa phần thành phố vẫn nguyên vẹn, và những đám đông đang di chuyển qua những con đường một cách trật tự, được hộ tống bởi những người lính.

Trong lúc Sunny đánh giá cảnh đó, hai chi tiết thu hút sự chú ý của cậu...

Cả hai đều khiến cậu vô cùng lung lay.

Đầu tiên là ở gần trung tâm tành phố, nơi có một công viên rộng lớn. Có...một Cổng khổng lồ đâm xuyên bầu trời, khiến tòa nhà cao nhất của thủ đô công hãm trông bé tí. Nó như một vết rách dọc trên thớ vải của thế giới, khiến cậu tràn đầy sự kinh hoảng.

‘Ở đây nữa? Nhưng mà tại sao...’

Rồi, cậu phát hiện có gì đó kì lạ về Cổng khổng lồ kia.

Nó hoàn toàn sai, mọi thứ về nó đều sai.

Thường thì, những Cổng trông như vết rách trong thực tại, để lộ không gì ngoài hắc ám ghê gớm sâu trong chung. Nhưng mà cái này thì khác. Sunny không chỉ có cảm giác buồn nôn theo bản năng với cánh Cổng kì lạ kia, mà bên trong nó còn không có hắc ám gì cả.

Thay vì vậy, cậu có thể nhìn đến phía bên kia.

Ở đó, rõ ràng thấy được thông qua đường rách của cánh Cổng, một hồ nước xinh lung linh dưới ánh mặt trời rực rỡ. Và từ cái hồ đó...có một tòa lâu đài tráng lệ vươn lên.

Đó là Bastion.

Sunny vẫn đang chật vật để hiểu được cảnh tượng đáng kinh ngạc đó khi cậu nhận ra một thứ khác. Có một đoàn người tị nạn đang chậm rãi, trật tự tiến vào Cổng đó.

Cậu rùng mình.

‘Đó...đó là bất khả thi...’

Một Cổng Ác Mộng không phải thứ mà bất cứ ai cũng có thể tiến vào. Đó là cánh cửa mà chỉ mở ra một chiều – từ thế giới Mộng Ảo vào thế giới thức tỉnh. Vì vậy, bất cứ ai cố gắng xuyên qua một Cổng đến phía bên kia là sẽ thất bại. Hơn thế nữa, đến gần một Cổng đã là nguy hiểm chết người...Sunny đã từng thoáng đụng phải một cái, ở Falcon Scott, và đó là một kí ức mà cậu không muốn nhớ lại.

Nên làm sao mà vô số người tị nạn đang đi xuyên qua Cổng Ác Mộng kì lạ kia?

Nó thậm chí có phải Cổng Ác Mộng hay không? Hay là thứ gì đó khác hẳn?

Câu trả lời cho toàn bộ những câu hỏi này, có lẽ, là liên quan đến chi tiết thứ hai mà đã khiến Sunny kinh ngạc khi nhìn thấy.

Và thứ đó...là ghê rợn hơn rất nhiều.

Ngoài kia, cách xa cậu, là bức tường vĩ đại của thủ đô công hãm, tan vỡ và bị xé rách. Những đoạn dài của nó đã sụp đổ, và bên ngoài chúng, một ngọn núi da thịt đen đang lăn qua đồng bằng, nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt.

Không có binh lính, không có người Thức Tỉnh, không có những MWP to đùng trên bức tường hư hại kia.

Nhưng mà, có một người duy nhất đang đứng đó, đối mặt với thứ kinh dị Vĩ Đại kia với sự quyết tâm hờ hững.

Từ khoảng cách này, Sunny không thể nhìn ra chính xác người đó là ai. Cậu chỉ có thể nhìn ra người đó là một người đàn ông. Ông ta cao, với bờ vai rộng, dáng người thẳng và sắc bén như một thanh kiếm thép. Một cái áo khoác dài màu chu sa phấp phới trong gió ở sau lưng ông.

Người đàn ông không di chuyển, nhưng mà những đám mây bão có vẻ như tuân theo ý chí của ông, trôi ngang qua trên bầu trời. Một sự mù mờ rào rạc liên kết đám mây với ngọn núi thịt đen đang bò kia, như thể mưa đang rơi xuống từ bầu trời.

Sự rào rạc đó...

Sunny ngước lên, nhìn những đám mây che đi thiên đường như một tấm vải xám.

‘K-không...không thể nào...’

Chỉ lúc đó thì cậu mới hiểu ra là chúng không hề là mây.

Thay vì vậy, đó là vô số những thanh kiếm bay, đủ để hình thành một đám mây bão, toàn bộ di chuyển với một thứ sát ý rõ ràng và mê hoặc.

Mù mờ mà cậu nhìn thấy ở xa không phải mưa, mà là hàng ngàn thanh kiếm rơi xuống sinh vật ghê tởm khổng lồ kia như là một cơn oanh tạc thép, xé rách và chặt chém vào da thịt báng bổ kia.

Sunny tái đi, quên đi cách hô hấp.

Cậu đột nhiên nhận ra người đàn ông đứng đối mặt thứ kinh dị Vĩ Đại kia là ai, và cánh Cổng kì lạ kia là gì, và tại sao thủ đô công hãm đã vẫn chưa bị hủy diệt.

...Kiếm Đế đã buông xuống thế giới thức tỉnh.

Và với ông ta, sức mạnh khủng khiếp của Lĩnh Vực của một Đế Giả cũng đã buông xuống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com