Trước khi Sunny đi vào trong, cậu chần chừ vài giây và liếc nhìn tòa lâu đài tráng lệ một lần cuối. Rồi, cậu chậm rãi ngước lên.
Ở ngoài kia, cao trên tòa tháp cao nhất của Bastion và hơi chếch sang một bên, một hòn đảo xinh đẹp đang lơ lửng trên bầu trời, tắm trong ánh bình minh hoàng kim. Một tòa tháp chùa vĩ đại làm từ đá trắng hoàn mĩ mọc lên từ đảo, cũng tráng lệ không kém gì pháo đài khổng lồ kia.
Tháp Ngà.
Thành Thị lang thang như một vệ tinh hài hòa trôi lơ lửng trên Bastion. Những năm gần đây, nữ chủ nhân của nó và những chiến binh của cô đã được cử đi bảo vệ những nơi có người sinh sống ở nơi sâu xa nhất vô số lần, danh vọng và tiếng tăm của họ cao lên theo từng chiến thắng bất khả thi.
Hình ảnh tòa tháp trắng hoàn mĩ kia đã dần trở thành một biểu tượng hi vọng cho những nơi bị Sinh Vật Ác Mộng xâm lấn trong Lĩnh Vực Kiếm.
Đó cũng khá là phù hợp.
Sunny nhìn tòa Tháp Ngà vài giây, biểu hiện của cậu hoàn toàn trung lập. Rồi, cậu chuyển ánh mắt và thở dài.
‘Cô ấy đã ở trong Bastion gần một tháng rồi. Kì lạ nhỉ...mình còn tưởng Anvil đã phải cử cô ta đến chiến trường thần thánh nguyền rủa nào đó nữa rồi.’
Sau đó, cậu đi vào trong căn nhà nhỏ. Nhưng trước khi cậu có thể, có âm thanh tiếng bước chân vội vàng đang đến gần từ dưới đường.
Quay đầu, Sunny nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn màu đen đang đi đến. Cô trông buồn ngủ, dùng bàn tay nhỏ bé che lấy một cú ngáp. Không như đa số người Thức Tỉnh, cô gái trẻ này vẫn cứng đầu mặc quần áo hiện đại. Mặc dù phải thừa nhận, quần ống màu đen và áo cánh màu trắng là không quá nổi bật trong xu hướng thời trang giao thoa của Bastion.
Ở đây, người ta có thể gặp một người ăn bận một bộ đồ suit thời thượng dễ như gặp một người trong bộ giáp ma thuật. Người trước thậm chí có lẽ là thời thượng hơn, khi nghĩ đến vận chuyển vật liệu từ bên kia là cần chút nỗ lực.
Cô gái ngừng lại và ủ rũ nhìn cậu chăm chú.
“Chào ông chủ.”
Sunny mỉm cười.
“Chào Aiko. Đúng là buổi sáng tốt lành ha?”
Biểu hiện của cô không thay đổi, nhưng mà ánh mắt cô càng âm u thêm nữa. Một giây sau đó, Aiko nhìn đi và thở dài đắng chát.
“Tôi thật không hiểu tại sao cậu lại nhất quyết phải mở cửa sớm như vậy...mặt trời thậm chí còn chưa lên, thần thánh yêu thương à...”
Bật cười, Sunny mở ra cánh cửa. Cậu đã tìm đến Aiko không lâu sau khi trở lại nơi văn minh, việc này là khoảng một năm trước. Lúc đó, cô gái trẻ đang khó khăn kiếm sống. Theo lời cô nói, thì cửa tiệm Ký Ức của cô phải dẹp tiệm bởi vì người cung cấp chủ yếu đã biến mất ở đâu đó trên Nam Cực.
Đó là một thứ đáng tò mò.
Aiko có vẻ nhớ là cô có một cộng sự, và thậm chí nhớ rằng cộng sự đó là người chịu trách nhiệm cung cấp Ký Ức cho cửa hàng. Nhưng mà, kí ức của cô tối đa cũng chỉ là mơ hồ, và sự chú ý của cô có vẻ lang thang đi nơi khác mỗi khi cô cố gắng tập trung vào chính xác người cộng sự kia là ai. Cô thậm chí quên đi việc cố gắng nhớ lại, và hoàn toàn chuyển sang một dòng suy nghĩ khác.
Đó là cách mà thế giới đã che đi cái lỗ trong tồn tại mà Sunny đáng lẽ ở vào. Không ai nhớ đến cậu đã tồn tại, và với những sự kiện mà quá quan trọng để có thể hoàn toàn quên đi, một sự thay thế mơ hồ và trừu tượng được đặt vào thay cậu.
Chỉ là một gã nào đó. Một người lạ không đáng nhắc đến. Một người thoáng quen qua. Một đồng đội mà đã chết từ lâu, gương mặt và giọng nói bị xóa khỏi kí ức bởi dòng chảy thời gian. Người ta mơ hồ nhận ra là đã có ai ở đó, bên cạnh họ, nhưng mà ngay khi họ tập trung vào những kí ức đó, tâm trí họ tự nhiên lang thang đến những vấn đề khác.
Và những manh mối vật chất về cậu trong thế giới này là cũng tương tự vậy. Ví dụ như có bộ phim nổi tiếng kia...Ác Quỷ Nam Cực. Nó đã lấy cảm hứng từ những hành động của cậu trong Chiến Dịch Góc Nam. Người ta biết nhân vật chính của bộ phim là dựa trên một người thực, nhưng mà lại không thể suy nghĩ sâu sắc về việc người đó là ai.
Vậy nên, họ chỉ cho rằng nhân vật chính là một sự đại diện cho sự anh dũng nói chung của vô số binh lính mà đã bỏ mạng ở Nam Cực.
Ồ...và chính thức thì Sunny là đã chết. Mà cũng không có ai biết hay nhớ đến. Vì vậy, địa vị công dân của cậu đã bị lấy lại, những tài khoản bị đóng băng, và nhà của cậu ở NQSC thì bị bán lại.
Nói ngắn gọn, không chỉ bị mọi người quên mất, họ thậm chí còn không có khả năng nhận ra họ đã quên cậu.
Nụ cười của cậu trở nên dễ vỡ.
...Dù sao đi nữa, Aiko đã miễn cưỡng với việc thề trung thành với những Gia Tộc Truyền Thừa hay chính phủ. Cô đã mất việc quản lý của Kai khi hắn nhập ngũ, và Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc đã muốn phá sản. Đó là khi Sunny tìm đến cô và mua lại doanh nghiệp của bản thân từ cô.
Dù sao thì, mặc dù vô số Sinh Vật Ác Mộng mà cậu đã tàn sát trong lúc không mục đích lang thang trong thma đã không cho cậu nhiều mảnh bóng, chúng đã mang đến cho cậu vô số mảnh hồn. Cậu bí mật là một người cực kì giàu có.
Vì Sunny cần một quản lý có khả năng giúp cậu lo liệu Cơ Sở Thương Mại, cậu đã thuê Aiko một lần nữa. Bây giờ, cô giữ vai trò trợ lý của cậu...cũng như, không tình nguyện, đầu bếp phụ.
“Coi nào. Những người dậy sớm sắp đến rồi đó.”
Hai người họ đi đến nhà bếp rộng rãi và bắt đầu chuẩn bị cho ngày. Sunny chuẩn bị nguyên liệu, còn Aiko thì kiểm tra lại sổ sách với lông mày nhíu chặt lại.
“Ông chủ, chúng ta gần hết đa số nguyên liệu rồi đó. Cậu cần sớm trở lại thế giới thức tỉnh.”
“Ông chủ, chúng ta không kiếm đủ tiền. Chúng ta chỉ bán có một Ký Ức trong hai tháng qua! Gọi bản thân Tiệm Ký Ức làm cái gì chứ? Cho tôi chút ngân sách để làm một chiến dịch quảng bá đi mà, tôi cầu xin cậu đó ông chủ...”
“Ông chủ, hôm nay sẽ có giao hàng từ Trang Trại Quái Thú. Tôi vẫn còn những vết bầm từ lần trước phải xử lý chúng...nên cậu làm đi nhé!”
Nghe Aiko phàn nàn, Sunny thở dài. Kinh doang đúng là không dễ.
Đặc biệt là khi kinh doanh những Ký Ức do chính mình chế tạo và nỗ lực không thu hút sự chú ý từ Gia Tộc Valor.
Trong lúc cậu sắp làm xong công việc chuẩn bị, vị khách đầu tiên cuối cùng đã đến.