Vẫn còn là rất sớm, nên đường phố của Bastion chủ yếu vẫn còn trống rỗng. Nhưng mà, đã có người đến Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc.
Trong lúc cửa mở ra, một âm thanh du dương truyền ra bên trong Mimic Thật Tuyệt. Có một cái chuông bạc xinh đẹp gắn trên cửa, âm thanh êm ái và dễ chịu của nó chào đón những vị khách của cửa tiệm.
Đương nhiên, đó là Chuông Bạc Vang Dội.
Sunny ngước lên từ việc đang làm, rồi chùi tay lên tạp dề và rời khỏi nhà bếp. Có một người đàn ông đứng tuổi đang đứng ngay cửa, mặc một bộ áo choàng ma thuật chắp vá. Ông ta có mái tóc rối màu xám, ánh mắt lơ đãng, và một cặp lông mày rậm mà như thể có sự sống của riêng chúng vậy.
Sunny đè nén lại một nụ cười.
“Thức Tỉnh Giả Julius. Ông đến sớm.”
Ông lão nhìn cậu và mỉm cười lịch sự.
“A, Bậc Thầy Sunless! Ừ thì, ta là một con cú đêm. Hơn nữa. Cậu biết họ nói gì rồi đó, chim sớm kiếm được sâu. Đợi đã...hình như những ẩn dụ của ta hơi mâu thuẫn rồi...”
Ông ta chần chừ một giây, rồi ho khan.
“Xin lỗi. Hình như ta nhớ cậu không thích chim cho lắm. Dù sao đi nữa, mừng được gặp cậu trong buổi sáng tốt lành như này.”
Sunny gật đầu.
“Tôi cũng vậy. Như thường lệ?”
Trong lúc ông lão ngồi vào vị trí ưa thích gần cửa sổ, Sunny quay trở lại vào nhà bếp. Ở đó, cậu chuẩn bị cà phê cho người thầy cũ của mình, cùng lúc chuẩn bị một bữa sáng nhẹ.
‘Chúng ta đúng là sắp hết hạt cà phê. Mình sẽ phải đến NQSC vào tuần này, phải không hả?’
Mặc dù Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc không thể cạnh tranh với những nhà hàng danh giá hơn trong Bastion, những món đồ uống nóng hổi như là cà phê, trà, và sô cô la nóng là điểm hấp dẫn khách hàng của Sunny. Đó là vì cậu chỉ dùng nước thuần khiết từ Suối Vô Tận để pha chúng, thứ mà khiến mỗi món đồ uống khiến người uống đặc biệt cảm thấy sảng khoái.
Cậu nghiền hạt cà phề, rót thứ bột thơm lừng đó và chút đường vào trong một cezve đồng (Cốc pha trà nhỏ của khu vực Trung Đông và Địa Trung Hải như là Thổ Nhĩ Kỳ), rồi cho một tia tinh túy vào bếp và đặt cezve lên lửa. Cái bếp này là do cậu tạo ra bằng cách truy ngược pháp thuật của một món bùa mà đã bọ phá hủy từ lâu của cậu, [Kí Ức về Lửa], khiến cho nhà bếp này hoạt động dễ hơn nhiều.
Khi bột cà phê được làm nóng lên, cậu lấy Suối Vô Tận từ trên kệ, rót nước vào cezve, và đặt nó trở lại lên lửa. Lý tưởng thì, cậu nên dùng một một chảo cát nóng thay vì trực tiếp dùng lửa, nhưng mà...độ cầu kỳ của Sunny có hạn.
Trong lúc cà phê được pha, cậu thắp lên ngọn lửa thứ hai và đặt một cái chảo lên nó. Rồi, Sunny mở ra hộp lạnh và lấy ra vài quả trứng, bơ và một lọ sữa...
Hộp giữ lạnh này là do cậu tạo ra và làm phép thuật cho, đây là nỗ lực tốt nhất của cậu để bắt chước cái tủ lạnh xa hoa mà cậu đã rất hân hạnh được sở hữu trong quá khứ. Thật ra thì, nó giống một cái tủ to hơn là một cái hộp, được làm từ gỗ tự nhiên thay vì gỗ tổng hợp. Nên, theo một cách nghĩ thì nó thậm chí càng xa hoa hơn nữa.
Bên trong nó cũng không có băng. Thay vì vậy, là pháp thuật của một món bùa khác mà cậu đã mất, [Kí Ức về Băng]. Cũng có một pháp thuật tỏa sáng nữa, được kích hoạt mỗi khi cửa được mở ra. Pháp thuật thứ ba tạo ra một nguồn dự trữ tinh túy để tiếp năng lượng cho hai pháp thuật kia, nên Sunny chỉ phải khôi phục tinh túy cho nó vài tháng một lần.
Đập trứng bằng một tay và dùng tay còn lại cho bơ vào chảo, Sunny trộn trứng trong lúc chậm rãi thêm sữa vào và đổ thành quả pha trộn đó vào trong bơ đã chảy.
Cậu chờ ôm lết đặc lại, rồi nhẹ nhàng tung chảo để lật và gấp nó lại, cuối cùng là thêm chút nấm, rau củ, và thịt nguội. Ừ thì...nói chính xác là thịt nguội quái vật.
Nhanh chóng, một trứng ôm lết được nấu hoàn hảo và một ly cà phê thơm lừng đã chuẩn bị xong. Đặt chúng lên khay, Sunny liếc nhìn Aiko, người vẫn còn đang cắm đầu vào sổ sách, và lại rời khỏi nhà bếp.
Đặt đĩa thức ăn và ly cà phê trước thầy Julius, cậu tò mò nhìn quyển sách mà ông lão đang độc. Tựa đề của nó bị che đi bởi lớp bọc bằng da, nhưng mà cậu liếc sơ qua cũng có thể nhìn ra.
Đó là Báo Cáo Thám Hiểm về Mộ Ariel, bởi: Không Ai Cả.
Sunny đương nhiên là kẻ không để lại tên kia.
Mặc dù cậu đã mất đi những công trạng cho những bài viết học thuật trước kia, có vẻ như rất đáng tiếc nếu để toàn bộ những kiến thức cậu tích lũy được từ Ác Mộng Thứ Ba lãng phí. Nên, mặc dù biết là sẽ gây ra vài vấn đề, cậu đã nặc danh xuất bản môt bản nghiên cứu.
Cậu giữ bí mật sự tồn tại của những Tai Ương và mọi thứ mà cậu đã biết được trong Cửa Sông, chỉ tập trung vào văn hóa độc nhất của Nền Văn Minh Trên Sông, và đặc biệt là những câu chuyện về Dệt mà cậu đã nghe được từ Ananke.
Không chỉ vì có những thứ tốt hơn là không nói ra, mà còn vì vài kiến thức đơn giản là quá nguy hiểm để có thể chia sẻ ra ngoài. Có rất ít người trên thế giới này có thể chịu nổi một lời nhắc thoáng qua về Thần Lãng Quên, và nhiều người khác thì có thể bị hại nếu gặp phải nó.
Nhưng mà, thậm chí với những phần bị giữ lại kia, thì báo cáo của cậu đã gây ra một cơn sôi trào trong vòng học thuật.
...Nó cũng đã gây ồn ào trong vài vòng khác nữa.
Cụ thể là, trong những Đại Gia Tộc.
Dù sao thì, đáng lẽ chỉ có sáu người tiến vào Ác Mộng Mộ Ariel mà thôi. Và vì không ai trong số họ là tác giả của bài báo cáo đó...thì là kẻ quái nào chứ? Và làm sao mà người đó biết nhiều về Dòng Sông Vĩ Đại đến vậy?
Không cần phải nói, sự tồn tại của Báo Cáo Thám Hiểm, được viết bởi một kẻ vô danh, chịu rất nhiều bới móc. Đó là tại sao ngay cả một giáo sư được kính nể như là thầy Julius cũng phải chọn che giấu nó dưới một tấm bọc da và đọc nó trong thế giới Mộng Ảo, chứ không phải trên thiết bị liên lạc của ông ở thế giới thức tỉnh.
Khi ông lãi ngửi thấy mùi hương cà phê, ông bị phân tâm khỏi cuốn sách và ngước lên.
“Cái mùi này! A, ta đã trông đợi nó cả tuần rồi.”
Sunny mỉm cười và chỉ vào Báo Cáo Thám Hiểm.
“Ông lại đọc báo cáo đó sao, Thức Tỉnh Giả Julius?”
Ông lão nhìn quanh và đè một ngón tay lên môi mình.
“Đúng vậy! Nhưng mà suỵt! Cậu biết tác phẩm tuyệt vời này đáng lẽ là bị cấm mà Bậc Thầy Sunless.”
Ông ta nhặt lên cái nĩa và thở dài chán nản.
“Đúng là đáng tiếc. Độ sâu của kiến thức và trí tuệ của tác giả bài báo cáo đáng nể này đúng là kinh ngạc. Những phát hiện và thông tin của họ đã thật sự đảo lộn toàn bộ hiểu biết của chúng ta về lịch sử của thế giới Mộng Ảo, đặc biệt là những giai đoạn sau của nó. Chưa kể đến những sự hé lộ phi thường về nguồn gốc của Ma Pháp Ác Mộng mà họ đã ghi lại! Một người như vậy nên được tung hô và ăn mừng, chứ không phải săn lùng. Đám Truyền Nhân kia lần này thật sự rất quá đáng.”
Sunny mỉm cười lịch sự.
“Ông nghĩ tác giả là ai?”
Thầy Julius trông đăm chiêu một lúc.
“Một người có đầu óc thiên tài và sự chính trực, không phải nghi ngờ! Ừ thì...họ có lẽ là một khối hóa thạch cũ kĩ như ta, khả năng cao là vậ. Có lẽ là một trong những vị Thánh thế hệ đầu tiên? Nếu không thì, ta không thể nào hiểu được làm sao họ có thể sống sót sự kinh dị sâu xa của Dòng Sông Vĩ Đại, đừng nói đến việc không bị tìm đến bởi...những kẻ đang cố tìm họ.”
Ông thở dài.
“Ừ thì, người trẻ tuổi như cậu sẽ không hiểu, Bậc Thầy Sunless. Là một nhà thám hiểm là một nghề nghiệp cao quý, cậu thấy đó. Ờ...ý ta là, làm một công việc thật thà kiếm sống như cậu cũng không có gì sai. Thần thánh biết ta sẽ lạc lối cỡ nào nếu không có tài nấu ăn xuất sắc của cậu! Làm ơn thứ lỗi cho đợt bộc phát của ta. Ông già này đang thiếu lịch sự rồi.”