Sunny nhẹ nhàng nắm thanh odachi trong lúc quan sát Nephis tiến vài bước không vội vã về phía cậu. Ngọn lửa trắng quen thuộc nhảy múa trong mắt cô...
Nhưng mà đây là gì?
Trong lúc cô bước đi, những tia sáng đó cũng thắp lên trong mắt của bảy Người Giữ Lửa. Một giây sau đó, cơ thể họ sáng lên ánh sáng trắng mềm mại, và những vết bầm trên người họ từ những đòn đánh nương tay của cậu biến mất không dấu vết. Những biểu hiện cảm ơn và nhẹ nhõm hiện lên mặt họ, cùng lúc, gương mặt Neph trở nên lạnh hơn.
‘Từ lúc nào mà cô ấy có thể chữa trị cho người khác từ xa?’
Trước khi cậu có thể cân nhắc ý nghĩa của diễn biến bất ngờ này, thanh kiếm của cô rời khỏi vỏ kiếm ma thuật với một âm thanh khẽ. Mặt kiếm như gương đen như bầu trời đêm, ánh sáng từ những lồng đèn ma thuật phản chiếu trên nó như những ngôi sao xa xôi.
Cậu biết rất rõ thanh kiếm đó...hay nên nói, cậu từng biết nó.
Thanh kiếm bạc là Ký Ức Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Bảy mà Nephis đã nhận được sau khi giết Kẻ Cướp Hồn. Nó là một vũ khí hùng mạnh, và đã được làm cho hùng mạnh hơn nữa bởi chính Sunny. Cậu đã cấy vào một mảnh hồn Đỉnh Cấp làm một đỉnh của nó, tăng cường pháp thuật căn bản của lưỡi kiếm bạc...
Nhưng bây giờ, nó đã khác.
Sunny cau mày đằng sau mặt nạ khi cậu phát hiện một biểu tượng quen thuộc được khắc vào thép ma thuật ngay trên chuôi kiếm. Một cái đe bị đâm xuyên bởi một thanh kiếm...
Một trong những bậc thầy rèn của Gia Tộc Valor đã thấy bản thân đủ tài năng để cải thiện thành phẩm của chính cậu? Không, họ sẽ không thể làm vậy được.
Vậy thì, chỉ còn có một người.
Bản thân Kiếm Đế.
Tên khốn đó. Ai cho phép hắn làm bẩn món quà mà mình đưa cho cô ấy với đôi tay bẩn thỉu của hắn chứ?
Đột nhiên, Sunny thấy không vui.
Và vì cậu như vậy, những cái bóng nhấn chìm đại sảnh của Đền Thờ Vô Danh nhúc nhích, bị cùng sự không vui đó tràn qua.
Người Giữ Lửa, những người đã rút lui để cho hai vị Thánh không gian để chiến đấu, đột nhiên tái đi.
Neph cũng cảm giác được sự thay đổi trong bầu không khí.
“Có chuyện gì vậy Lãnh Chúa Bóng Tối? Ngài không muốn chiến đấu với ta sao?”
Sunny mỉm cười âm u.
“...Ta là người hòa bình. Ta ghét chiến đấu.”
Trong lúc nói vậy, cậu lao về trước không chút cảnh báo và đâm thanh odachi về phía cổ họng Neph. Đòn tấn công bất ngờ là bạo lực và tàn nhẫn nhắm vào rạch đứt động mặt và cắt rời cột sống của cô.
Đương nhiên, Nephis dễ dàng đón đỡ thanh odachi đen, bước một bước về phía đối diện cùng lúc. Những chuyển động của cô trôi chảy như một dòng sông êm đềm, vậy mà Sunny ngay lập tức cảm thấy bản thân gặp phải nguy hiểm tột cùng.
Thanh kiếm bạc đã đẩy lưỡi kiếm odachi xuống chỉ một tích tắc trước, nhưng mà giờ đã bay về trước. Nó di chuyển với tốc độ mà những Người Giữ Lửa không thể theo kịp, và ngay cả Sunny cũng chật vật để cảm nhận chuyển động của nó. Không thể kéo kiếm về kịp lúc, cậu không có lựa chọn mà phải nhảy ra sau.
Mũi thanh kiếm bạc trượt ngực cậu chỉ vài centimet.
Sau đợt trao đổi đầu tiên đó, Sunny và Nephis vòng quanh nhau vài giây.
Rồi, cô đột nhiên lên tiếng:
“Phong cách chiến đấu ngài dùng. Chỉ có những người được Valor rèn luyện mới là bậc thầy của nó.”
Hơi nghiêng đầu, Sunny lạnh lùng đáp lời:
“Những vị khách quý được cử đến bởi Kiếm Đế. Nên chỉ có vẻ lịch sự nếu ta dùng phong cách chiến đấu của những hiệp sĩ của ông ta.”
Khóe miệng Neph khó nhìn thấy hơi giật giật.
“Vậy thì ngài sẽ dùng phong cách gì nếu chúng tôi là do Song cử đến?”
Sunny nâng thanh odachi và tiến lên một bước.
“Gì đó như này.”
Một giây sau đó, họ đã lại giao thủ, kiếm họ dệt ra một mạng lưới những đòn tấn công và đón đỡ phức tạp trong không trung. Cả hai di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, trao đổi hàng chục đòn đánh trong một giây. Âm thanh thép vang lên liên tục hòa thành một tiếng thét mà vang vọng trong hắc ám của sảnh nghiêm trang, theo sau là một tiếng nổ siêu thanh như sấm rền.
Một làn sóng va chạm tỏa ra từ điểm mà Lãnh Chúa Bóng Tối và Ngôi Sao Đổ Nát rực rỡ chiến đấu, khiến một đám mây bụi bay ra ngoài như một quả cầu đục. Những Người Giữ Lửa thụt lùi ra sau.
‘Đây là nó...đây chính là nó!’
Gắng gượng cơ thể Vượt Giới Hạn đến tận cùng, Sunny trong chốc lát bị sự sung sướng của chiến đấu lấn át. Cậu đã nhớ việc có một người để đấu tập, và đấu với Người Giữ Lửa đã không thể thỏa mãn cơn khát của cậu.
...Đương nhiên, trận đấu giữa cậu và Nephis là mãnh liệt và hủy hoại hơn nhiều trận chiến trước đó. Dù sao thì...cậu là một Khủng Bố Vượt Giới Hạn, còn cô là một Titan Vượt Giới Hạn. Cả hai đều đang không dùng Phân Loại để cường hóa bản thân, nhưng mà sức mạnh của họ vẫn đủ tồi tệ để hủy diệt xung quanh.
May mắn là, Đền Thờ Vô Danh rất khó hủy diệt. Nếu không thì nó đã không đứng vững như vậy kể từ lúc sơ khai của Thời Đại Của Thần...mặc dù phải công nhận, Sunny đã tìm thấy nó trong trạng thái khá là thảm hại, và đã phải làm rất nhiều tu sửa để khiến Thành Thị cổ đại này có thể mang ra gặp khách.
Dù sao đi nữa, cậu không lo lắng là nó sẽ bị tổn thương nghiêm trọng...trừ khi cậu hoặc Nephis quyết định tung hết sức.
‘Giờ thì...làm sao mình có thể thua mà không để Nephis nhận ra mình cố ý thua đây...’
Có hai vấn đề.
Đầu tiên, Nephis là một kiếm sĩ quá giỏi, nên dệt ra bất cứ sự giả tạo nào trước cô là không dễ.
Và thứ hai...Sunny đang quá vui vẻ.
Cậu không muốn trận chiến của họ kết thúc nhanh như vậy.
‘Vậy...vậy thì chúng ta có nên khiến nó thú vị hơn nữa không?’
Nhếch mép cười đằng sau mặt nạ, Sunny đột nhiên chuyển trọng tâm và thay đổi sang một kĩ thuật hoàn toàn mới. Phong cách chiến đấu của Gia Tộc Valor là sắc bén, bá đạo, và trí mạng. Nhưng mà kĩ thuật mới này...nó trôi chảy, khó đoán, và cực kì có khả năng thích ứng.
Đó là phong cách chiến đấu mà gia đình Neph đã dạy cô, và rồi chính Nephis đã dạy cậu.
‘Đó. Cuối cùng!’
Tấm mặt nạ hờ hững mà cô mang cuối cùng hơi rạn nứt, và cậu có thể cảm giác được thanh kiếm của cô chần chừ trong tích tắc.
Một tích tắc đó là toàn bộ thời gian Sunny cần.
Phá xuyên phòng ngự của Neph, cậu tung ra một đòn nhanh chóng. Vậy mà, cho dù đòn đó có nhanh cỡ nào, thì cô vẫn có thể khiến bản thân bình tĩnh lại và tránh né nó bằng cách rút ra khỏi vòng chiến.
Nephis lùi lại một bước, và mũi odachi giận dữ rít lên ngang qua tấm giáp ngực của cô, chỉ cách mặt thép trắng bóng loáng kia không hơn một centimet.
Cô lưỡng lự một giây.
“...Ai dạy ngài phong cách đó?”
Giọng nói cô bằng phẳng, nhưng Sunny hiểu Nephis đủ rõ để nhận ra một giọng điệu nghiêm nghị trong nó.
Cậu kéo thanh odachi trở lại và trả lời bằng giọng từ tốn: