Sunny chưa từng ngừng chiến đấu, mài bén sự điêu luyện của bản thân trong chiến đấu đến trình độ tuyệt mĩ. Cậu vốn đã là một trong những chiến binh giàu kinh nghiệm nhất của nhân loại vào bốn năm trước...chủ yếu là vì rất ít người đã có thời gian khó khăn bằng lúc cậu ở Vùng Đất Lãng Quên và Trung Nam Cực.
Nhưng mà bốn năm vừa qua cũng đã không dễ đối với cậu. Chỉ mỗi việc một mình vượt qua Dãy Núi Rỗng đã cho cậu đủ kinh nghiệm chiến đấu mà đa số người Thức Tỉnh sẽ nhận được trong cả kiếp sống. Nên, hiện tại, cậu có nguyên nhân thỏa đáng để cực kì tự tin vào khả năng của mình.
Nói như vậy, nhưng mà chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng và chiến đấu với nhân loại có sự khác biệt. Sunny chủ yếu đã làm việc trước, nên việc sau kia...cậu hơi lục nghề.
Trong lúc những Người Giữ Lửa vây quanh cậu, Sunny im lặng quan sát họ.
Giờ khi họ là Bậc Thầy, mỗi người trong số họ đều có thêm một Kĩ Năng Phân Loại. Gorn không chỉ có bốn tay, mà còn tăng kích thước, đứng ở chiều cao gần ba mét. Gantry có vẻ đã cường hóa cơ thể hắn, bằng cách nào đó...khiến nó bền bỉ hơn? Linh hoạt hơn? Hay đơn giản là mạnh mẽ hơn?
Cậu sẽ sớm tìm ra đáp án.
Còn Erlas thì đang tăng cường điều kiện thể chất của mỗi thành viên trong tổ đội. Năng lực của hắn trước đó chủ yếu tập trung vào bền bỉ và thể lực...vậy còn hiện tại?
Sid chắc chắn là cũng sẽ làm gì đó không đoán được.
Shim, Shakti, và Kaor đều sở hữu Phân Loại không chiến đấu, nên đoán năng lực của họ là kém quan trọng hơn. Dù vậy...họ cũng có thể chứa đầy ngạc nhiên.
Cũng có những món Ký Ức mà những Người Giữ Lửa đang dùng nữa.
‘A...’
Sunny cảm thấy một tia hối hận vì đã đặt ra điều kiện hà khắc như vậy cho bản thân. Nhưng, dù vậy...cậu lại trông chờ trận chiến này.
Một sự tranh đấu về kĩ năng, khôn khéo, và tài năng.
Cậu thật sự nhớ nó.
“Các người chờ gì nữa?”
Trước khi sự vang vọng từ giọng nói lạnh lẽo của cậu hoàn toàn biến mất, những Người Giữ Lửa tấn công. Hai cung thủ mở màn, ngay lập tức bắn ra hai mũi tên. Họ cũng đang thể hiện phép lịch sự – vì đây là một trận đấu thân thiện, những đối thủ của cậu đang không dùng đến những Ký Ức thật sự phá hoại bên trong Thành Thị của cậu.
Sunny không dùng cái nào trong số ba cái bóng để cường hóa bản thân. Là một người Vượt Giới Hạn đã cho cậu một lợi thế vĩ đại về mặt thể chất và sự điều khiển tinh túy, nên đó là không cần thiết.
Hơi di chuyển, cậu né tránh cả hai mũi tên với nỗ lực tối thiểu. Một mũi tên có vẻ có pháp thuật tìm mục tiêu, ngoặt lại để đánh vào lưng cậu, nhưng mà bị đánh sang một bên bởi bánh kiếm odachi.
Vào lúc đó, những chiến binh cận chiến của tổ đội Vượt Bậc đã tiếp cận cậu. Họ phối hợp những đòn tấn công của họ hoàn mĩ, dùng mũi tên khai màn kia để che đi bước tiến.
‘Phối hợp hoàn hảo.’
Shim và Sid là mũi giáo mà đang nhắm vào ngực và lưng cậu. Gorn và Gantry, những người dùng vũ khí dài hơn và có tầm với xa hơn, tấn công từ sau lưng họ cùng lúc.
Có một mức trần đối với lợi thế số lượng, vì không gian là có hạn và chỉ có vài người có thể cùng lúc tấn công một mục tiêu...nhưng bằng cách dùng đội hình đơn giản này, Người Giữ Lửa đã dễ dàng tăng lên giới hạn đó.
Không có cách nào để Sunny có thể đón đỡ toàn bộ những đòn tấn công đến từ những hướng khác nhau với chỉ một thanh kiếm.
Nên, cậu không làm vậy. Thay vì vậy, cậu để bản thân rời khỏi quỹ đạo của vũ khí kẻ địch, làm chệch đi ngọn giáo của Shim và cây rìu chiến nặng nề của Gantry trong lúc làm vậy. Dùng bộ pháp bùng nổ, Sunny thoát khỏi thế vây quanh và dùng cơ thể của Người Giữ Lửa để chắn đồng đội họ không thể đuổi theo.
Rồi, cậu vung ra một đòn đánh thăm dò.
Thép sắc bén hát ca trong Đền Thờ Vô Danh tăm tối.
‘Thú vị...’
Bên dưới Mặt Nạ Weaver, nụ cười của Sunny rộng hơn. Những Người Giữ Lửa...cũng đã không lãng phí bốn năm qua. Cậu đã biết Valor đã dùng Nephis và lực lượng chiến đấu cá nhân của cô như một cây búa tạ, không ngừng cử họ đi dập hết đám lửa này đến đám lửa khác. Như thể họ đang liên tục bị đẩy vào cái chết, nhưng lại cố chấp không chịu chết đi. Kết quả là, sự chết chóc của họ đạt đến mức độ ghê rợn.
Đương nhiên, cậu có thể dễ dàng nghiền nát họ nếu muốn. Khoảng cách giữa Thánh và Bậc Thầy vốn đã bao la, và ngay cả trong cấp Thánh thì Sunny cũng là một tồn tại duy nhất.
Nhưng mà với những giới hạn mà cậu đã tự đặt ra cho bản thân, những Người Giữ Lửa là một đối thủ có tính thách thức. Đặc biệt là vì cậu không thể cho phép bản thân bị đánh trúng dù chỉ một lần.
Hơn nữa, cậu đã chọn chỉ dùng một phong cách chiến đấu duy nhất để chống lại họ...chính xác thì là phong cách của chính Morgan. Kĩ thuật sắc bén, chết chóc và tàn nhẫn mà cô đã dùng là đại diện cho cách những chiến binh của Valor chiến đấu – thậm chí không phải là trở thành một với vũ khí của mình, mà là xem bản thân như vũ khí.
Nên, nó không dễ.
Nhưng mà thật sự rất sung sướng.
‘Chết tiệt thật. Thêm nữa!’
Có vài khoảnh khắc căng thẳng khi mà những khía cạnh bất ngờ của những Kĩ Năng Vượt Bậc của kẻ địch lộ ra. Có vài pháp thuật thú vị mà Ký Ức của họ sở hữu nữa.
Nhưng mà Sunny vẫn có thể tránh né, chặn đỡ, và đón lấy toàn bộ đòn tấn công của họ theo biện pháp hiệu quả và tiết kiệm nhất. Cậu không làm ra động tác lớn nào, dùng chuyển động tối thiểu cho mỗi tình huống.
Và trong toàn bộ lúc đó, cậu đang nghiên cứu cách những Người Giữ Lửa chiến đấu.
Giải mã phong cách chiến đấu của mỗi người và sự phối hợp của họ như một câu đố.
Và khi giải mã xong...
Thế trận đột ngột thay đổi.
Lãnh Chúa Bóng Tối đúng là như một cái bóng. Nhanh, linh hoạt, và quỷ quyệt, hắn ta di chuyển trên mặt đá cẩm thạch của đại sảnh với tốc độ kinh ngạc và sự chuẩn xác hoàn mĩ, dễ dàng đón đỡ cơn mưa những đòn đánh mà những Người Giữ Lửa đang buông xuống ắn.
Thanh odachi đen kia như thể có sự sống của chính mình, trôi chảy như một dòng hắc ám. Một vũ khí với chiều dài như vậy đáng lẽ nếu không vướng víu, thì ít nhất cũng phải kém linh hoạt hơn một thanh kiếm ngắn...vậy mà, thanh odachi luôn luôn ở vào chính xác nơi nó cần ở, hiệu quả tạo ra một rào cản thép không thể xuyên thủng quanh chủ nhân lạnh lẽo của nó.
Đó không phải vì tốc độ, sức mạnh, hay năng lực huyền bí nào đó. Thay vì vậy...đó đơn thuần là tầm nhìn và kĩ năng thuần khiết, cả hai đều đã được mài bén và tôi luyện đến khi chúng trở thành một món vũ khí chết chóc.
Nephis yên lặng quan sát những chuyển động của Lãnh Chúa Bóng Tối.
Người Giữ Lửa, những người đã chiến đấu vô số trận chiến bên cạnh cô, đã chiến đấu tốt. Họ chiến đấu dũng cảm. Họ chiến đấu với kĩ năng và sự khôn ngoan tuyệt vời, chứng minh rằng danh tiếng huy hoàng của họ là xứng đáng nhận được.
Vậy mà, cô đã đoán được kết quả của trận đấu này gần như ngay khi nó bắt đầu.
Không lâu sau khi nó bắt đầu, nhịp điệu của trận chiến thay đổi. Lãnh Chúa Bóng Tối, người mà đã phòng ngự trước cơn oanh tạc, đột nhiên từ bỏ mọi sự phòng thủ. Thay vì vậy, hắn ta dễ dàng rũ bỏ cơn mưa thép và di chuyển xuyên qua nó, tấn công những Người Giữ Lửa trước cả khi họ có thể phản ứng.
Gần như thể hắn đang khiêu vũ...
Thanh odachi đen rít lên như rắn trong lúc cắt vào không khí.
Nó đánh vào ngực Shim, khiến hắn bay ra sau. Một tích tắc sau đó, khiên của Sid bị đẩy sang một bên, và giáp ngực của cô lún vào trong lúc cô gái ngã xuống với một tiếng kêu ngắn. Gantry bị đốc kiếm đánh trúng gần như cùng lúc đó, lung lay một lần trước khi ngã xuống. Đến khi lưng hắn đụng xuống sàn, Gorn đã xuống đầu gối, cả hai thanh kiếm to trượt đi.
Lãnh Chúa Bóng Tối đứng giữa họ. Một giây sau đó, hắn đã đến vị trí hai cung thủ.
“Cứt...”
Kaor, người mà đáng lẽ phải bảo vệ họ, bị ném ra sau với một đòn đánh không vội vàng từ nắm đấm của kiếm sĩ ác ma. Shakti và Erlas cố gắng rút lui, nhưng cả hai bị cho ngã xuống sàn trước khi đi được chỉ một bước.
Từ đầu đến đuôi, trận đấu giữa Lãnh Chúa Bóng Tối và những Người Giữ Lửa đã kéo dài vài phút.
Nhưng mà, họ đều đã bị đánh bại chỉ trong hai giây.
Như thể chủ nhân của đền thờ cổ đại đang nói với họ – nhìn đi! Ta có thể kết thúc các người bất cứ lúc nào ta muốn.
Những tia sáng trắng thắp lên trong mắt Neph.
‘Đẹp.’
Lãnh Chúa Bóng Tối ngừng lại và bĩnh tĩnh đặt sóng kiếm odachi đen lên vai. Mặt nạ đáng sợ của hắn vẫn vậy, ghê rợn và hoàn toàn không có cảm xúc. Những Người Giữ Lửa rên rỉ trong lúc chậm chạp đứng dậy.
“Chỉ có vậy thôi?”
Giọng nói của hắn vẫn như vậy, lạnh lùng và hờ hững.
Nephis hơi mỉm cười và cuối cùng rút kiếm.
“Ngài vẫn chưa đánh bại toàn bộ chúng ta, phải không hả?”
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú với sự ngạo mạn hờ hững.
Ừ thì...Nephis cho rằng đó là cảm xúc của hắn. Nói thật thì, cô không cách nào nhìn ra thứ gì che giấu sau tấm mặt nạ đáng sợ kia...đó là nếu thật sự có gì đằng sau nó.
Lãnh Chúa Bóng Tối chậm rãi hạ thấp thanh odachi và dùng cả hai tay nắm lấy chuôi kiếm.