Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1623: Khổng Lồ Hắc Ám



Chương 1623: Khổng Lồ Hắc Ám

Trong lúc mặt đất rung chuyển, bầu không khí sôi nổi bên trong trại ngay lập tức trở nên lạnh lùng và chuyên nghiệp. Người Giữ Lửa, những người mà đang tận hưởng một bữa tối muộn chỉ vài giây trước, ngay lập tức đứng lên và nhặt lên vũ khí. Một giây sau đó, họ đứng thành đội hình phòng ngự, sẵn sàng đẩy lùi bất cứ đợt tấn công nào.

Nephis cũng đã đứng dây. Ngọn lửa trắng cháy trong mắt cô trở nên mãnh liệt hơn, và đống lửa đằng sau cô trở nên cao hơn, đuổi hắc ám cách xa thêm chút nữa.

‘Chuyện gì?’

Có một Sinh Vật Ác Mộng đang đến gần họ từ phía xa, hay là chủ nhân của đền thờ cổ đại đã quyết định phản bội họ?

Cô sẽ sớm biết đáp án.

Trong lúc họ đứng bất động, chuẩn bị chiến đấu, mặt đất rung chuyển lần nữa. Một làn gió lạnh thổi qua, mang với nó mùi nồng nặc của lá mục và khu rừng ẩm ướt. Một sự yên lặng căng thẳng lắng xuống thế giới.

Một giây sau đó, Nephis cảm giác được một sự hiện diện mới xuất hiện bên cạnh cô. Hơi quay đầu, cô nhìn thấy Lãnh Chúa Bóng Tối đứng ở ngay ngoài trại, bình tĩnh nhìn vào hắc ám. Hắn đã tự dưng xuất hiện mà không phát ra bất cứ âm thanh gì, như thể bản thân bóng tối đã dâng lên để sinh ra hắn vậy.

Hắn có vẻ đã hủy đi mặt nạ, nhưng vì Nephis đang ở sau lưng hắn, cô không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.

Những Người Giữ Lửa rùng mình, bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của hắn. Mỗi người họ đều là Bậc Thầy giàu kinh nghiệm, và nhiều người mang theo Ký Ức mà tăng cường giác quan của họ. Lén lút đến gần họ là không hề dễ...

Vậy mà, Lãnh Chúa Bóng Tối đã làm như vậy mà có vẻ như không có gì to tát cả.

Nephis cau mày, nhận ra những người của cô là dễ thương tổn cỡ nào trước mặt hắn.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói cô bình tĩnh, nói chuyện với vị Thánh bí ẩn kia với đủ phép lịch sự.

Cậu im lặng vài giây, rồi thở dài.

“Không có gì nhiều. Chỉ là một kẻ Vĩ Đại vừa mới thức giấc mà thôi.”

Bóng Tối im lặng một giây, rồi nói thêm:

“Ta thường giữ chúng ngủ để tránh rắc rối, nhưng mà những con hung hăng nhất đôi lúc thoát khỏi giấc ngủ của chúng.”

‘Một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại? Giữ chúng ngủ?’

Nephis hơi nhíu mày.

“Vậy chúng ta có nên cùng nhau chiến đấu với nó?”

Vẫn còn đưa lưng về phía cô, chủ nhân của đề thờ cổ đại lắc đầu.

“Không cần. Chỉ là một Quái Thú mà thôi.”

Dứt lời, cậu tiến lên một bước.

Hắc ám sôi sục, bọc lấy cậu như một tấm áo choàng. Bóng dáng Ngài Bóng Tối tan biến vào nó, trở thành một với hư vô không ánh sáng kia.

Và rồi, hư vô đó bùng nổ ra trước.

Trong lúc Nephis nhìn theo, bí mật giật mình, một tên khổng lồ làm từ bóng tối chậm rãi vươn lên trên đồng bằng xương.

Cơ thể của hắn là bản sao hoàn hảo của Lãnh Chúa Bóng Tối. Thân mình khổng lồ hình thành trước tiên, theo sau là hai cánh tay to đùng. Ban đầu, tên khổng lồ trông như đang quỳ, nhưng rồi hắn dẫn đứng lên, cao ngang ngửa đền thờ cổ đại kia. Những cái bóng gợn sóng và cứng lại, lặp lại đường cong của lưng hắn. Cô nhìn thấy những cơ bắp săn chắn lăn dưới làn da đen bóng.

Một giây sau đó, một lớp mã não bóng loáng đã phủ lấy tên khổng lồ hắc ám, bao bọc hắn trong bộ giáp không thể xuyên phá. Đầu hắn bây giờ đã cách quá xa, ánh sáng từ những lồng đèn ma thuật không thể đẩy lùi màn hắc ám che đi gương mặt hắn.

Khi tên khổng lồ bước đi, cả đồng bằng rung chuyển.

‘...Một Kĩ Năng Biến Thân?’

Kích thước của tên khổng lồ bóng tối là còn kém Effie khi cô biến thành dạng Vượt Giới Hạn, nhưng mà nó vẫn khiến người ta phải trầm trồ.

Nhưng mà không chỉ có vậy.

Có một sự xào xạc đằng sau họ, và một tiếng rít đáng sợ. Quay người lại, Người Giữ Lửa nhìn thấy cái đầu của một con rắn khổng lồ xuất hiện từ lối vào đền thờ. Sinh vật kia đủ to lớn để dễ dàng nuốt chửng toàn bộ tổ đội chỉ với một cú cắn. Những cái vảy của nó có cùng màu với bộ giáp hắc ám của Lãnh Chúa Bóng Tối.

Con rắn đen tuyền, bóng lưỡng như hắc diện thạch trườn ra khỏi Thành Thị, cơ thể dài của nó trôi chảy như một dòng sông hắc ám, có vẻ như bất tận. Nó chắc chắn là đã cuộn người xung quanh cả đại sảnh của đền thờ cổ đại, vây quanh họ từ mọi phía từ khoảnh khắc họ tiến vào trong.

Nephis cẩn thận quan sát.

“Khủng Bố?”

Con rắn khổng lồ kia trườn qua đồng bằng xương, vượt qua những Người Giữ Lửa đông cứng và đến gần tên khổng lồ làm từ bóng tối. Cái cổ của nó vươn cao lên không trung, và nó linh hoạt quấn quanh một chân của Lãnh Chúa Bóng Tối, bò lên cơ thể hắn như rắn bò lên cây.

Sinh vật kia đến vai của tên khổng lồ, rồi trượt dọc theo cánh tay duỗi ra.

Rồi, nó...thay đổi.

Nơi mà đã từng là đầu rắn, một mũi nhọn của một thanh kiếm khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Chậm rãi, nhưng mà cũng quá nhanh để có thể nhìn ra, cơ thể của Khủng Bố Vượt Giới Hạn gợn sóng, và biến thành một thanh odachi không tưởng nổi, chuôi kiếm và lưỡi kiếm cong dài bằng chiều cao của tên khổng lồ bóng tối.

Cuối cùng, một titan hắc ám đứng trên đồng bằng xương, cơ thể bọc trong bộ giáp mã não đáng sợ, cầm một thanh kiếm hắc diện thạch khổng lồ.

Hắn trông như một vị thần cổ đại mà đã buông xuống cõi trần tục từ thiên đường...hoặc có lẽ là bò ra từ đáy sâu không ánh sáng của vực thẳm.

Không để ý đến những Người Giữ Lửa chút nào, tên khổng lồ bóng tối tiến lên một bước.

Có gì đó lao về phía hắn từ hắc ám...một con quái vật ghê tởm cao trên mặt đất, bộ lông lốm đốm của nó phủ một bầy giòi trắng bệch. Cái đầu hình dạng kì lạ của nó mọc ra những sừng sắc bén, và cái hàm của nó mở rộng ra, để lộ một bức tường những răng nanh to đùng.

Những cái chi của nó là một đống lộn xộn với móng vuốt, lưỡi hái chitin và xúc tu co giật.

Một cơn ớn lạnh lan tỏa ra trong tim những Người Giữ Lửa khi nhìn thấy con quái vật xấu xí kia.

Nhưng mà, thanh kiếm như một tòa tháp của tên khổng lồ hắc ám chỉ ngã xuống một lần.

Một đòn, và cổ con Quái Thú Vĩ Đại đã bị gọn gàng chém đứt, cái đầu của nó lăn đi trên mặt đất.

Cơ thể to đùng của nó ngã ra và đâm sầm lên bề mặt xương ức của vị thần đã chết, khiến nó run rẩy thêm lần nữa.

Quái Thú Vĩ Đại...đã chết. Cứ như vậy.

Tên khổng lồ hắc ám nhìn nó với vẻ ghét bỏ, rồi lắc đầu và tự mình vỡ vụn, biến thành một cơn thủy triều bóng tối.

Một giây sau đó, chỉ còn lại cái xác của con quái vật xấu xí, và vết hằn sâu trên xương trắng mã mũi thanh odachi hắc ám để lại.

Sự yên lặng lại lắng xuống Godgrave.

Nephis nhìn chăm chú cái xác sinh vật kia, biểu hiện không đọc được.

Đến cuối cùng, cô hơi nghiêng đầu.

‘Một đòn.’

Đột nhiên, cô mừng là đã có thỏa thuận với người mà gọi bản thân là Bóng Tối.

...Hắn là một đồng minh là tốt hơn nhiều một kẻ địch.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com