Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1624: Con Nhỏ Điên Khùng



Chương 1624: Con Nhỏ Điên Khùng

Xa về phía tây bắc của Bastion, vượt qua một chuỗi những Khu Vực Tử Vong với Godgrave nằm ở trên đầu, là một vùng sinh sống bao la của nhân loại dưới sự cai trị của Đại Gia Tộc Song. Mặc dù trẻ tuổi và nhỏ hơn so với địa bàn của Lĩnh Vực Kiếm, vương quốc của Ki Song vẫn đông đúc và mạnh mẽ không thua gì.

Không như bản thân Bastion, thứ nằm ở trung tâm địa bàn của Valor, thủ đô của Song nằm ở phía cực bắc của lĩnh vực cô ta, trên dốc của dãy núi cao kều mà đâm ra từ Dãy Núi Rỗng. Đó là một nơi tương phản xinh đẹp nằm giữa những đỉnh núi phủ tuyết và những núi lửa bốc khói, phủ trong bão tuyết và mưa tro.

Tên của nó là Ravenheart. Thành Thị Vĩ Đại có một cái tên khác trong ngôn ngữ kí tự của Ma Pháp Ác Mộng, nhưng mà sau khi một người mơ hồ nào đó từ thế hệ đầu tiên của người Thức Tỉnh chinh phục nó, người ta dần bắt đầu gọi cung điện núi hẻo lánh này bởi Tên Thật của cô.

Chiến binh Thức Tỉnh mà ít người biết đến kia là người thành lập gia tộc Song và là người mẹ quá cố của Ki Song. Con gái của bà đã nâng tiểu gia tộc của họ lên đến tầm cao mới, rồi đến đỉnh điểm của quyền lực. Tương tự, Ravenheart đã phát triển từ một cứ điểm của một tiểu gia tộc Truyền Thừa đến một trong những Thành Thị Vĩ Đại của nhân loại, là nhà của hàng trăm ngàn người Thức Tỉnh.

Và bây giờ, sau Chuỗi Ác Mộng, nó cũng là nhà của hàng triệu người bình thường.

Bản thân Thành Thị là một cung điện tráng lệ đứng trên dốc núi phủ tuyết, chênh vênh ngay mép của một vực thẳm không đáy. Truyền thuyết kể rằng nó từng được cắt ra từ ngọc trắng thuần khiết, nhưng mà sau khi chịu đựng cơn thịnh nộ của những núi lửa xung quanh hàng ngàn năm, nó đã biến thành một màu đen tuyền, như thể làm từ hắc diện thạch. Dù vậy, tương phản trên nền tuyết trắng xóa, vẻ đẹp tuyệt mĩ của nó chỉ càng trở nên động lòng người hơn.

Một cây cầu đá khổng lồ bắt ngang qua vực thẳm giữa ngọn núi và núi lửa đứng đối diện nó, liên kết hai nhánh của dãy núi như một con đường dùng cho người khổng lồ. Những trụ đen được trang trí với những chạm khắc tinh xảo, và quy mô của công trình này là thách thức lẽ thường.

Những ngày nay, thành viên của Gia Tộc Song sống trong cung điện hắc diện thạch băng giá đó, còn cây cầu khổng lồ thì đã trở thành một thị trấn cho những chiến binh Thức Tỉnh, những người mà có thể chịu đựng cái lạnh. Bản thân thành phố thì được xây trên dốc của núi lửa, nơi mà sự ấm áp sẽ bảo vệ những dân thường của Ravenheart khỏi thời tiết khắc nghiệt phi nhân loại của vùng băng tuyết này.

Họ cũng không phải lo lắng về những vụ phun trào đột ngột, bởi vì Nữ Hoàng Song và những con gái Vượt Giới Hạn của bà có thể bảo vệ họ khỏi bất cứ thảm họa gì.

Ravenheart là một nơi khắc nghiệt. Nhưng mà nó cũng là một nơi phi thường xinh đẹp.

Và vì vậy, cuộc sống ở nơi này là khắc nghiệt, nhưng mà cũng đang phát triển.

Vùng đất xung quanh từ lâu đã bị dọn sạch những Sinh Vật Ác Mộng thật sự nguy hiểm, nhưng mà chúng nguy hiểm hơn vùng đất trung tâm của thế giới Mộng Ảo, nơi Bastion đang đứng. Nhiều sinh vật vẫn còn sống trong những ngọn núi tuyết, và bản thân môi trường cũng đủ trí mạng đối với những ai không đủ chuẩn bị để đối mặt với sự tàn nhẫn của nó.

Cùng lúc, có rất nhiều đất đai phì nhiêu ở những vùng đất thấp, nơi đã được tro núi lửa bồi bổ rất hào phóng. Cũng có địa nhiệt, vô số suối nước nóng, và đủ loại tài nguyên quý hiếm có thể tìm thấy ở khắp nơi. Những người mà đã di chuyển đến đây từ Nam Cực thấy cuộc sống của họ trở nên khắc nghiệt mãnh liệt, nhưng mà cũng sảng khoái mãnh liệt.

Đương nhiên là nếu người ta có thể quen với năng lực nghiêm trang và ghê rợn của Nữ Hoàng Song, việc mà họ nhanh chóng đã làm.

Dù sao đi nữa, có một lượng công việc không hồi kết cần được làm, từ ủi những cánh đồng tro đến khai thác những thứ quặng ma thuật, đến xây dựng một cơ sở hạ tầng tương đương hiện đại bằng cách dùng địa nhiệt năng bất tận.

Và vì có nhiều Sinh Vật Ác Mộng sống trong dãy núi, cũng có một nhu cầu thiết yếu có ai đó bảo vệ những công nhân này. Đó là tại sao Rain đã bị chôn trong tro, đổ mồ hôi trong lúc bất động chờ đợi. Cô đã nằm đây vài giờ rồi, hoàn toàn không nhúc nhích.

Cách cô khoảng một trăm mét, nơi dốc của hẻm núi vươn lên sắc bén, một sinh vật xấu xí đang lôi kéo cơ thể nó giữa những vách núi. Nó trông giống một con sâu có vảy với sáu cái chi dài, gầy gò, mỗi cái đều có bộ vuốt như dao găm ở cuối. Cái hàm của nó là một hình tròn kinh dị với đống răng lộn xộn sắc bén như kim.

‘Chết tiệt thật.’

Cô đã trông đợi một Quái Thú, nhưng mà lại đang đối mặt với một Quái Vật. Mặc dù phải thừa nhận, đám Sâu Đá chỉ là sinh vật Ngủ Say mà thôi...

Nhưng vì Rain thậm chí còn không phải là một người Ngủ, mà chỉ là một người thường không năng lực, thứ kia có thể xé xác cô chỉ trong vài giây. Không, thậm chí không phải vài giây...một giây mà thôi.

‘Thảo nào mọi người gọi mình là “con nhỏ điên khùng”...mình đúng là điên mà. Em điên nên mới nghe lời anh, đồ khốn điên rồ!’

Nếu không phải vì sự càu nhàu của sư phụ cô, cô từ lâu đã đăng ký quay trở lại thế giới thức tỉnh, làm vậy thì cô sẽ thách thức Ác Mộng Đầu Tiên và trở thành người Thức Tỉnh. Nhưng không...đồ điên kia cứ nhất quyết nói là học trò của hắn chỉ có thể Thức Tỉnh một cách tự nhiên, mà không phải bị lây nhiễm bởi Ma Pháp Ác Mộng.

Và, trẻ trung và ngây thơ như cô lúc đó, cô thật sự đã tin tưởng lời nhảm nhí của hắn!

Nhiều năm đã trôi qua rồi, vậy mà cô vẫn chỉ là một người thường. Mặc dù phải thừa nhận, cô đã hơi có thể cảm nhận được tinh túy của mình...thứ mà theo lời anh ta nói là bước khó nhất.

Dù vậy! Sư phụ cô không hề nghi ngờ là một kẻ lừa đảo không biết xấu hổ!

‘Chết tiệt, đồ con ma chết tiệt...hoặc là ma cà rồng...hoặc là thứ quái quỷ gì đó...’

Trong lúc cô suy nghĩ như vậy, một giọng nói khe khẽ vang lên từ đằng sau cô. Rain giật mình, nhưng, nhớ đến rèn luyện của mình, hoàn toàn bất động bất chấp sự giật mình đó. Cô không cần phải quay lại để biết cái bóng của cô đang nói chuyện.

Nó nói là:

“Em đang không có suy nghĩ gì đó kì lạ về anh lần nữa đâu ha?”

Đám Sâu Đá có thính giác rất kém, nhưng mà có thể cảm nhận được sự run rẩy nhỏ nhất truyền trong đất. Cô khẽ ho khan, rồi thì thầm trả lời:

“Gì cơ? Đương nhiên không rồi, sư phụ đáng kính! Đệ tử của anh...sẽ không bao giờ dám làm gì thiếu trung thành như vậy...”

Giọng nói kia không tin tưởng lắm đáp lại:

“Thật ư? Ừ thì...tốt! Nhưng mà em nên nhanh lên. Gió đang đổi hướng.”

Rain thầm chửi thề và chậm rãi lên đến một đầu gối.

Đến lúc giết một con Quái Vật Ngủ Say nữa rồi.

‘Mình đã giết bao nhiêu con rồi chứ?’

Nhiều hơn bất cứ người Ngủ nào mà cô biết, chắc chắn là vậy. Và nhiều hơn cả nhiều người Thức Tỉnh trẻ tuổi trong Ravenheart nữa, bất chấp việc cô chỉ là bình thường.

Nhưng mà cô vẫn phải cực kì cẩn trọng. Cô không thể cho phép dù chỉ một sai lầm...như người thầy của cô luôn nói. Một sai lầm là đủ để biến thành một cái xác.

Và trở thành một cái xác ở Ravenheart là quá ghê rợn.

Mặc dù phải thừa nhận...sư phụ có lẽ sẽ cứu cô nếu có gì xảy ra.

Có lẽ.

‘...Phải không?’


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com