Rain bị đánh thức bởi mùi bữa sáng ngon lành. Cô dùng vài phút trong sự mơ màng ngọt ngào, tận hưởng sự ấm áp của giường và sự mềm mại của gối, rồi đánh một cái ngáp và ngồi dậy.
Ngay sau đó, cô nhăn nhó.
‘Ây da.’
Cả cơ thể cô đau đớn, thứ mà hoàn toàn không xa lạ, nhưng mà vẫn khó chịu. Sự cực khổ của săn Sinh Vật Ác Mộng không phải thứ mà một cơ thể bình thường có thể dễ dàng lo liệu, nên cô cần vài ngày nghỉ ngơi để khôi phục từ sự mệt mỏi này.
...Không như người Thức Tỉnh, họ có thể khôi phục từ việc gắng gượng như vậy chỉ trong vài giờ mà thôi.
Đáng thương hại rên rỉ, Rain leo từ bên dưới đống lông và thực hiện vài động tác duỗi người đơn giản. Khi cơ bắp cứng ngắc của cô thư giãn một chút, cô thở dài và cuối cùng đi về phía bếp tạm bợ nằm ở phía đối diện căn phòng nhỏ, nơi mùi hương quyến rũ của thức ăn vừa mới nấu đang đến từ.
Hang ổ của Rain bao gồm một căn phòng tương đối rộng rãi và một nhà tắm khiêm tốn. Nó chủ yếu ở dưới mặt đất và không nhận được nhiều ánh sáng, vì cửa sổ duy nhất là ở gần trần nhà. Kết quả là, đa số không gian chìm trong những cái bóng sâu đậm. Đó là một trong những nguyên nhân khiến tiền thuê rẻ như vậy.
Giường của cô chiếm đi một góc, còn bếp thì chiếm góc khác. Phần lớn nhất của căn phòng là dùng để rèn luyện, và cuối cùng, cả khu vực gần cửa vào là để chứa những chiến lợi phẩm từ những đợt đi săn. Bàn làm việc nơi cô tu sửa đồ dùng và tạo ra trang bị mới cũng ở đó, đầy những thứ dụng cụ, vật liệu và lông cho đuôi mũi tên.
Nó hơi lộn xộn, và hơi thiếu đồ nội thất. Ít người sẽ muốn sống trong nơi như vậy, và Rain cũng không thật sự sống ở đây. Thời gian của cô thường được chia đều giữa nơi này và nhà thoải mái hơn nhiều của gia đình mình. Ở với bố mẹ là tốt hơn, nhưng mà có một nơi của riêng mình cũng tốt, chưa kể đến mang lại sự tiện lợi bất tận nữa.
Cô không muốn bố mẹ cô ngất xỉu mỗi lần cô trở lại Ravenheart dính đầy máu khô và bầm dập toàn thân. Họ vốn đã rất không ủng hộ mỗi một quyết định của cô trong vài năm qua. Nhưng mà cô có thể làm gì chứ? Cô không thật sự có thể nói là cái bóng đang nói chuyện với cô, chỉ dạy cô cách giết Sinh Vật Ác Mộng và cho cô biết cách làm đủ thứ kì lạ.
Rain dù sao đã là một người trưởng thành và có thể tự làm ra quyết định của mình. Cô đã hai mươi tuổi rồi!
“Ăn bữa sáng trước khi nó nguội đi cô gái. Và đừng có quên rau củ!”
Giọng nói của sư phụ khiến Rain giật mình.
Hơi trề môi, cô ngồi xuống và mang đĩa đến gần hơn. Nhưng biểu hiện chua lè của cô không kéo dài, nhanh chóng bị thay thế bởi sự vui sướng. Rain rất đói sau chuyến săn – chỉ trong vài phút, toàn bộ những thứ ngon lành mà sư phụ cô đã chuẩn bị đã biến mất.
Đặt muỗng nĩa xuống, Rain thỏa mãn nói.
“Cảm ơn sư phụ.”
Anh ta nấu nướng giỏi đến đáng ngạc nhiên, đối với một vị thần tà ác. Rain chưa từng nhìn thấy sư phụ ăn gì, nhưng mà cô có nghi ngờ anh ta bí mật là một kẻ sành ăn...đó có phải nguyên nhân anh ta đã chọn ám cô? Bởi vì cô đã ngu ngốc giới thiệu cho anh ta một nhãn mì ly ăn liền ngon một lần kia?
Một giọng nói lạnh lùng khịt mũi từ cái bóng, nhưng mà nghe vẫn hơi xấu hổ:
“Cảm ơn cái gì chứ? Dinh dưỡng đầy đủ cũng là một phần của rèn luyện. Đây thật ra không phải gì cả. Để anh nói cho biết, ở tuổi em, anh đã ăn thịt những con Quái Vật Vĩ Đại...”
Sau khi nghe phần cuối, Rain suýt sặc nước và sợ hãi liếc nhìn cái bóng của mình.
‘Anh ta...anh ta đang nói đùa. Chắc chắn là nói đùa. Nói đùa phải không vậy?’
Một thời gian sau đó, Rain rời khỏi căn phòng của mình mang theo bộ da của Sâu Đá. Cô đã để lại đa số vũ khí ở nhà, nhưng mà giữ thanh tachi trong vỏ kiếm trên thắt lưng. Cho dù những đường phố Ravenheart có an toàn cỡ nào, thì cô cũng không bao giờ đi đâu mà không có thanh kiếm của mình.
Có vài việc mà Rain cần làm.
Đầu tiên, cô phải đi đến tòa thị chính của quận bình thường để báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ. Sâu Đá đã quấy nhiễu những nông dân ở vùng đất thấp vài tuần nay, nên chính quyền đã đặt ra một phần thưởng cho sự tiêu diệt của nó, thứ mà Rain bây giờ nhận với nụ cười toe toét.
Có nhiều công việc và nhiệm vụ mà được tòa thị chính đưa ra mỗi ngày. Đa số vấn đề là được giải quyết bởi những cung phụng của gia tộc quyền quý hoặc là những thủ hạ của một trong những gia tộc chư hầu, nhưng mà lúc nào cũng có những việc mà họ không có thời gian hay nhân số để nhanh chóng giải quyết. Vì vậy, bất cứ ai có thể nhận một hai nhiệm vụ và lấy phần thưởng tương ứng.
Tòa thị chính cũng giải quyết nhiều nhiệm vụ tư nhân, nên không bao giờ thiếu cơ hội đối với những tài năng độc lập. Đương nhiên, chỉ có người Thức Tỉnh nhận nhiệm vụ chiến đấu. Không ngạc nhiên là, Rain khiến mọi người ngoảnh cổ nhìn theo mỗi lần cô đến đây, và tất cả những nhân viên ở nơi này đều biết tên cô cả.
Cô từ lâu đã học cách không nhìn đến những ánh mắt chằm chằm của họ.
Sau khi nhận phần thưởng, Rain quan sát bảng nhiệm vụ một lúc. Cô không vội vàng nhận một nhiệm vụ mới, nhưng mà đây là một cách không tồi để biết những việc đang xảy ra trong và quanh thành phố.
‘Một đội làm đường mới? Kì lạ...’
Có vẻ như gia tộc hoàng gia đang thành lập một đội công trình mới, nhưng mà quy mô của nó có vẻ lớn hơn nhiều tất cả những đội trước đó. Tiền lương cũng cao hơn nhiều, khiến cho lời mời chào này là cực kì hấp dẫn. Nhưng mà, có vẻ như đó là tiền nguy hiểm – mô tả công việc cho thấy công việc mới này có độ nguy hiểm cao hơn thông thường.
Kì lạ là, không có nhắc đến con đường mới sẽ liên kết với vùng nào trong thế giới Mộng Ảo. Hơn thế nữa, từ những gì Rain biết, đã có những đội xây đường đến toàn bộ những Thành Thị láng giềng. Nên...con đường mới này chính xác thì dẫn đến đâu chứ?
Dù sao đi nữa, không liên quan đến cô. Rain không có ý định được thuê làm công nhân, và không ai sẽ thuê cô làm hộ vệ cả. Dù vậy, rất nhiều người Thức Tỉnh có lẽ sẽ rời khỏi thành phố một khi công trình đó bắt đầu, nên đó là thứ nên nhớ...
Chìm trong suy nghĩ, cô rời khỏi tòa thị chính và đi về phía tầng thấp hơn của quận, nơi có chợ to nhất của thành phố.
Xuống những bậc thang cao được cắt vào dốc tăm tối của núi lửa, cô hỏi bằng giọng mơ hồ:
“Sư phụ, đội làm đường mới kia chẳng phải hơi kì lạ sao? Họ xây đường đến đâu chứ?”
Anh ta giữ im lặng một lúc, rồi khẽ cười.
“Kì lạ? Không, không hề. Còn về việc họ đang đi đâu, đó cũng dễ đoán thôi. Về phía đông.”
Rain cau mày.
Phía đông? Không có gì nhiều ở phía đông của Ravenheart cả, chỉ có những Khu Vực Tử Vong. Mặc dù phải thừa nhận, Lĩnh Vực Kiếm nằm bên ngoài chúng, nhưng mà đó không thay đổi gì. Xây dựng một con đường đến vùng hoang dã và chết chóc của thế giới Mộng Ảo thì được gì chứ?
Sư phụ cô nói không hợp lý chút nào cả – thứ mà, phải thừa nhận, xảy ra khá thường xuyên.
‘Anh ta chỉ tỏ vẻ thông minh để che giấu bản thân cũng không biết. Vụng về!’
Mỉm cười, Rain lắc đầu và tiếp tục đi xuống cầu thang.