Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1631: Mối Họa Ẩn Giấu



Chương 1631: Mối Họa Ẩn Giấu

Tường bên ngoài quận bình thường là dày và cao. Rain đi qua cánh cổng, vẫn còn đang suy nghĩ về việc sư phụ đã nói...

‘Xinh? Mình xinh ư? Anh ta đang chọc ghẹo mình, phải không hả? Tên lường gạt đó! Có lẽ nếu anh ta cho mình để gương trong nhà, thì mình sẽ không cần phải hỏi!’

Những ý nghĩ của cô bị gián đoạn bởi một chiến binh Thức Tỉnh đột nhiên xuất hiện trên đường cô. Trang bị của người này rõ ràng là mạnh mẽ hơn nhiều của những nam nữ trẻ tuổi cô vừa gặp bên ngoài, và gương mặt hắn ta cũng chững chạc hơn.

Không như những người mới chưa đủ kinh nghiệm kia, tên này là một chiến binh thật sự của Song.

“Làm ơn đi qua bên này.”

Rain ngoan ngoãn đi theo người Thức Tỉnh sang một bên, nơi mà có một tổ đội những người có kinh nghiệm như hắn ta đang trông chừng mọi người tiến vào thành phố. Họ được chỉ huy bởi một người phụ nữ xinh đẹp đến choáng váng mà đang mặc một bộ váy ma thuật làm từ thứ lụa thượng hạng màu đỏ rượu.

Một Bậc Thầy.

Không có dấu hiệu của sư phụ Rain, như thể anh ta đã chìm sâu hơn nữa vào cái bóng của cô vậy. Cô đến gần người phụ nữ xinh đẹp kia và tôn trọng cúi chào.

Người Vượt Bậc kia mỉm cười.

“Ồ, là em hả, em gái, Rain, phải không? Xin đừng nhúc nhích.”

Một dòng chảy tia sáng hư ảo xoáy quanh tay cô, và một bông hoa đỏ hiện ra trên lòng bàn tay. Những cánh hoa đỏ sẫm có vẻ như lấp lánh với sương, và nó tỏa ra một mùi hương dễ chịu.

Người phụ nữ giơ tay lên, như thể đưa đóa hoa cho Rain. Đương nhiên, Rain không nhận lấy nó. Thay vì vậy, cô đứng yên và nghiêm nghị nhìn bông hoa đỏ sẫm đó. Vài giây trôi qua trong sự im lặng căng thẳng, rồi thêm vài giây nữa.

Cô liếc nhìn Bậc Thầy xinh đẹp. Người phụ nữ vẫn đang mỉm cười, nhưng mà mắt cô lạnh lẽo và đầy...thứ gì đó hắc ám.

‘Toán giết người.’

Đó là cách sư phụ cô gọi nó. Rain nhớ rõ cái cách dùng từ kì lạ đó, bởi vì anh ta thường than vãn việc cô có vẻ như thiếu tính chất lạnh lẽo đó, cho dù nó là gì đi nữa.

Dù sao đi nữa, Vượt Bậc Giả mạnh mẽ đang bình tĩnh toan tính cách giết cô, nếu cần phải làm vậy. Đó là không chỉ hơi khiến người ta bất an.

May mắn là, không có gì như vậy đã xảy ra. Khoảng chục giây sau đó, nụ cười của người Vượt Bậc cuối cùng đã đến mắt cô. Di chuyển bàn tay, cô hủy đi bông hoa đỏ và ra hiệu cho Rain rời khỏi.

“Chào mừng trở lại. Buổi tối tốt lành nhé.”

Rain cúi chào lần nữa và bước đi.

Cô thầm thở dài.

Cuộc gặp gỡ kì lạ đó...thật ra là không hề kì lạ chút nào cả. Đó là thứ mà bất cứ ai tiến vào Ravenheart hay bất cứ Thành Thị nào khác của Lĩnh Vực Song cũng phải trải qua, cô tưởng tượng là vậy. Lĩnh Vực Kiếm cũng có phiên bản riêng của họ tương tự nghi thức này, và có phiên bản của nó ở thế giới thức tỉnh nữa.

Mục đích của nó là ngăn ngừa mối họa đáng sợ, Skinwalker, xâm nhập vào thêm những nơi ở của nhân loại.

Mặc dù có đủ thứ ghê tởm khác đã xâm lấn thế giới thức tỉnh trong Chuỗi Ác Mộng đã bị giết hoặc là ở lại trong Nam Cực, Skinwalker thì khác. Nó đã tiến vào những thủ đô công hãm bằng cách giả vờ là nhân loại thậm chí trước khi Cổng Mộng Ảo thậm chí được mở ra. Khi vào đến đó, Skinwalker lan tỏa như một sự nguyền rủa...

Có ít chi tiết về cách mà nó đã bị ngăn lại, nhưng Rain nghe nói rằng lực lượng chính phủ dẫn dắt bởi Theo Gót Đổ Nát và những Đại Gia Tộc đã hợp lực để tiêu diệt sinh vật đó. Những Đế Giả đã xuất hiện, và Tiểu Thư Nephis đã trở lại từ Ác Mộng Thứ Ba cùng với năm vị Thánh khác vừa kịp lúc. Đến sau cùng, họ đã có thể ngăn chạn Skinwalker lan truyền đến những Góc còn lại.

Nhưng mà họ đã không thể hoàn toàn hủy diệt nó.

Hôm nay, Skinwalker như một cơn ác mộng ám ảnh toàn bộ nhân loại. Những vật chứa của nó ở đâu đó ngoài kia, trong bóng tối, ẩn mình trong thế giới Mộng Ảo bao la và những vùng hoang dã đầy độc tố của thế giới thức tỉnh. Tệ nhất là, sinh vật kia đã học hỏi và thích nghi, khả năng diễn kịch của nó gần như không thể phân biệt với một người bình thường.

Vài Thành Thị đã ngã xuống sau khi bị Skinwalker xâm nhập, và nếu những lời đồn là đúng, thì vài thành phố ở Góc Đông cũng đã như vậy. Đó là tại sao có những biện pháp an ninh mới ở mọi nơi sinh sống của nhân loại, nhằm ngăn chặn những bi kịch tương tự xảy ra lần nữa.

Ngoài việc những Cổng Mộng Ảo xuất hiện và dòng di dân vĩ đại mà đã diễn ra sau đó, sự tồn tại của Skinwalker, có lẽ, đã gây sự thay đổi trọng đại nhất trong cách nhân loại sinh sống sau Chuỗi Ác Mộng.

Nên, Rain không ngại khi bị kiểm tra trước khi cho vào Ravenheart. Nếu cô đúng là đã bị con quỷ khủng khiếp kia chiếm lấy, thì bông hoa mà Bậc Thầy xinh đẹp kia đã triệu hồi ra sẽ héo đi, cho cô ta biết có sự hiện diện của một kẻ giả mạo.

Nhưng mà có một thứ mà cô không hoàn toàn hiểu...

Một khi Rain đi cách cổng đủ xa, cô thì thầm:

“Sư phụ...em hỏi anh một câu được không?”

Câu trả lời đến gần như ngay tức thì:

“Chắc chắn có thể rồi.”

Cô lưỡng lự một giây.

“Họ sẽ làm gì nếu em thật sự là vật chứa của Skinwalker? Một tổ đội Thức Tỉnh và chỉ một Bậc Thầy...cho dù cô ấy có mạnh mẽ như nào đi nữa, thì một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại có thể quét sạch họ chỉ trong vài giây. Họ sẽ không có cơ hội nào cả.”

Lần này, sư phụ cô ngừng lâu hơn trước khi trả lời:

“...Em có để ý thấy cái gương đồng gắn trên tường đằng sau họ?”

Rain gật đầu.

“Chắc rồi. Có những cái gương như vậy ở mọi nơi trong Ravenheart.”

Cậu thở dài.

“Họ sẽ nhờ giúp đỡ từ cái gương đó. Đó là nhiều hơn em nên biệt rồi, nên đừng có hỏi gì thêm nữa.”

Rain không thể nhịn được mà ném một ánh mắt giật mình về phía cái bóng của mình.

Họ sẽ...nhờ cái gương giúp đỡ?

‘Đừng có nói...’

Liệu nỗi sợ hãi vô lý của sư phụ cô về gương thật sự có nguyên nhân gì đó hay sao?

Không chắc nên nghĩ gì, Rain bước vào mê cung những con đường tấp nập của Ravenheart. Vì quận bình thường nằm trên dốc của núi lửa, nó được chia ra thành nhiều tầng theo chiều cao – không khác với quận sân vườn trong NQSC nơi cô đã lớn lên cho lắm.

Mặc dù phải thừa nhận, những sân vườn mà được khắc ra trên dốc đen là ở quy mô vĩ đại hơn nhiều, hỗ trợ vô số tòa nhà và là nơi ở của hàng triệu người. Những tầng thấp hơn là nơi mà hầu hết những công việc xảy ra, còn những tầng cao hơn chủ yếu là nhà dân.

Thêm vào đó, những khu giàu có hơn nằm gần hơn với cây cầu vĩ đại, còn những khu nghèo hơn thì cách xa nó.

Bố mẹ Rain sống ở nơi trước, còn hang ổ của cô thì ở nơi sau. Thật ra thì, nó cách không quá xa cổng của thành phố, thứ mà hôm nay cảm giác như một sự chúc phúc vậy.

Mệt muốn chết, Rain tìm đường về nhà, mở khóa cửa, và cuối cùng thả xuống cái ba lô nặng nề. Vài phút sau đó, cô bò xuống dưới cái chăn lông ấm áp và nhắm mắt lại. Khoảnh khắc đầu cô chạm vào gối, mọi ý nghĩ trong nó biến mất.

Rain ngáp, cuộn người lại thành quả banh, và buồn ngủ nói:

“...Chúc ngủ ngon, sư phụ.”

Cậu đáp lại một giây sau đó:

“Em cũng vậy. Ngủ ngon.”

Giọng nói quen thuộc của sư phụ như là lời ru ngủ. Biết rằng anh ta sẽ bảo vệ cô nếu có gì xảy ra trong đêm, Rain cho phép bản thân thả lỏng, và thoải mái rơi vào vòng tay của giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com