Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 210: Cái Bóng Của Quá Khứ



Chương 210: Cái Bóng Của Quá Khứ

'Có thể xem là chết? Cô ta có ý gì?'

Sunny liếc sang những người khác và phát hiện họ cũng đang bối rối. Mọi người trừ Caster, có vẻ như hắn ta biết gì đó.

Vài giây trôi qua trong sự yên lặng căng thẳng, bị tiếng thở dài của Ngôi Sao Thay Đổi phá vỡ. Nhìn họ, cô nói bằng phẳng:

"Mẹ tôi là một người Rỗng. Thật ra thì bà biến thành Rỗng khi có bầu tôi. Nên tôi chưa từng thật sự gặp bà ấy. Chỉ...cơ thể của mẹ."

Nephis im lặng. Sau một lúc, một nụ cười kì lạ xuất hiện trên mặt cô.

"Thật sự thì cũng buồn cười. Khi bà tôi còn sống, tôi cố ý đối xử cơ thể đó như là xác chết. Nhưng khi bà mất đi, và chúng tôi là người duy nhất còn lại...thì. Tôi thấy bản thân hơi rối rắm."

Nephis nhún vai và một lần nữa quay đi.

"Mà sao cũng được, trước khi tiến vào Ác Mộng Đầu Tiên, tôi dùng chút tiền còn lại của gia định và mua cho mẹ một chỗ VIP ở khu chăm sóc đặc biệt cho người Rỗng. Nhưng dù vậy...tôi vẫn không thích cái ý nghĩ mẹ phải ở một mình ở đó. Nên khi tôi trở lại, đó là việc tôi sẽ làm. Đi thăm mẹ."

Không ai nói gì, bị lời nói của cô ảnh hưởng nặng nề.

Sunny nhìn chăm chú Ngôi Sao Thay Đổi, cố tưởng tượng cô cảm giác như thế nào, lớn lên mà có một cái vỏ không linh hồn làm mẹ. Với cái chết nhìn bản thân chăm chú thông qua ánh mắt trống rỗng kia mỗi ngày, luôn ám ảnh như một cái bóng tăm tối...của cả quá khứ và tương lai.

Có lẽ đó là một phần lý do tại sao Neph ghét Ma Pháp đến vậy.

Cảm giác được sự nặng nề trong không khí, Ngôi Sao Thay Đổi liếc sang họ và mỉm cười u ám.

"Sao? Lần đầu tiên mọi người gặp một người sinh ra từ người Rỗng? Ừm, không thể trách mọi người. Sinh vật như tôi là rất hiếm. Thật ra thì tôi chưa từng gặp ai khác giống mình."

Rồi, cô thở dài và duỗi chân gần đến ngọn lửa hơn.

"Nên ừ, việc đó và tôi sẽ nhuộm tóc. Đó là những việc tôi sẽ làm ở thế giới thực trước tiên."

Sunny chớp mắt.

"...Nhuộm tóc?"

Nephis gật đầu.

'Làm sao đó lại là ưu tiên được chứ?'

Cảm thấy bản thân không hiểu thứ gì đó, Sunny gãi đầu và hỏi:

"Tại sao?"

Cô ta bất ngờ liếc cậu.

"Cậu nói tại sao là sao? Tôi không quen nó, và nó kì lạ. Tôi cần lý do khác nữa?"

Cậu nhìn chăm chú cô ta với biểu hiện khó hiểu. Nhận ra nó, Ngôi Sao Thay Đổi cau mày và hỏi với chút thú vị trong giọng nói:

"Sunny...liệu cậu, có phải đã cho rằng đây là màu tóc tự nhiên của tôi?"

Cậu im lặng một lúc, mở miệng rồi ngậm miệng.

"...Nó không phải?"

Nephis nhìn cậu một lúc với vẻ mặt kì lạ, rồi đột nhiên bật cười to.

Tiếng cười của cô du dương, thuần khiết và rất êm tai. Với chút hối tiếc, Sunny nhận ra cậu chưa từng nghe được nó.

Cậu ước gì cuộc sống của họ khác hơn, để người khác có thể nghe thấy tiếng cười của Nephis thường xuyên hơn. Nhưng mà không phải, và có lẽ sẽ không bao giờ như vậy.

Sau một lúc, cô liếc sang cậu và mỉm cười.

"Sunny, nó màu bạc, Ma Pháp ạ. Ai lại có tóc tự nhiên màu bạc?"

May mắn là, vào lúc đó, Kai đột nhiên đến giải cứu cậu:

"Thật ra thì tôi cũng đã cho rằng đó là tự nhiên. A...nó rất hợp với cô, Tiểu thư Nephis."

Ngôi Sao Thay Đổi quay sang hắn ta với vẻ mặt hoàn toàn bất ngờ. Rồi, cô liếc sang Effie với câu hỏi thầm lặng.

Nữ thợ săn gật đầu.

"Ừm, tôi cũng vậy. Ý tôi là...ai biết được đám Truyền Nhân mấy người là thứ gì?"

Nephis chớp mắt vài lần, rồi ngơ ngác lắc đầu.

"Ừm...không, nó không phải tự nhiên. Nó thành ra như vậy sau Ác Mộng Đầu Tiên."

Kai nghiêng về phía trước với sự tò mò:

"Thật sao? Vậy trước đây tóc cô màu gì?"

Cô ta nhún vai.

"Đen. Màu tóc bình thường của con người."

"Màu đó cũng rất phù hợp với cô, Tiểu thư Nephis. A, tôi có thể thấy được nó."

Nhưng mà Sunny thì không thể. Cái ý tưởng Ngôi Sao Thay Đổi thiếu mất màu tóc bạc bắt mắt và thu hút đơn giản không thể xuất hiện trong đầu cậu. Chứ đừng nói đến việc cô từng là tóc đen! Làm sao có thể?

'Nhìn sẽ rất không đúng! Phải không?'

Ừ thì...hóa ra, cuộc đời đầy bất ngờ.

Hôm nay, cậu biết được không chỉ một, mà hai thứ hoàn toàn mới từ người mà cậu cho rằng bản thân hiểu rõ nhất.

Ai đoán trước được việc như vậy sẽ xảy ra?

'...Có lẽ có thứ khác ngoài những bộ đồ bơi lộ liễu trong những tập trên bãi biển, hử?'

Sau đó, họ dành chút thời gian nghỉ ngơi và lười biến trò chuyện với nhau. Nhưng mà, không lâu sau đó, mọi người bắt đầu thiếu kiên nhẫn vì buồn chán.

Để chống lại nó bằng cách nào đó, Sunny ra ý tưởng chơi trò thể thao gì đó.

...Động cơ của cậu không hề bị điều khiển bởi mong muốn ẩn giấu là muốn nhìn thấy những người trẻ tuổi xinh đẹp nhảy qua lại và vật nhau trong lúc ăn mặc rất ít vải. Không hề, không có dù chỉ một chút.

Nhưng mà, mọi thứ không diễn ra như cậu tưởng tượng. Khá nhanh chóng, Sunny thấy mình thầm chửi thể trong lúc nỗ lực kéo sợi dây vàng trong một trận kéo co quyết liệt.

...Ừ thì, đáng lẽ là nên quyết liệt. Nhưng việc thật sự xảy ra là Effie dễ dàng nắm sợi dây bằng một tay trong lúc bốn người họ - Sunny, Cassie, Kai và Caster - cố gắng di chuyển cô khỏi chỗ đứng mà không thấy được chút kết quả. Sau một lúc, nữ thợ săn đơn giản kéo sợi dây và khiến cả đội té nhào xuống đất.

'Đó...đó là ăn gian!'

Thỏa mãn nở một nụ cười, Effie đi qua và đứng trên nhìn xuống cậu, hai tay chống ngang hông. Nhìn thẳng xuống Sunny, cô cười đểu.

"Yếu ớt. Từ lúc nào mà cậu mất tinh thần vậy hả đồ lùn?"

Rồi, cô chớp mắt và nói bằng giọng tinh quái:

"Lúc ở nhà thờ, cậu đã có biểu hiện tốt hơn. Với lại còn lâu hơn nữa chứ..."

Sunny đỏ bừng mặt và nghiến chặt răng:

"Im mồm! Người khác sẽ hiểu lầm!"

Nữ thợ săn nhìn cậu với vẻ mặt hoảng hốt.

"Hiể-hiểu lầm? Cậu nói...ồ!"

Rồi, cô giả vờ khiếp sợ và che miệng bằng một tay.

"Cậu...cậu là thứ dê xồm gì vậy? Tập luyện! Tôi nói lúc cậu tập luyện!"

Trong lúc Sunny nhìn cô ta chằm chằm, không thể tin tưởng, miệng cậu há hốc, Effie khịt mũi, rồi quay đi với tràng cười không thôi. Lắc đầu, nữ thợ săn huyên náo cười khúc khích một lần nữa rồi bước đi.

'...Không có thể thao thể thiếc gì nữa! Không bao giờ! Dù sao thì con nhỏ gây rối kia cũng sẽ thắng hết!'

Cậu cần phải dạy bản thân cách nghĩ ra ý tưởng tốt hơn...