Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 211: Trò Chơi Nói Dối



Chương 211: Trò Chơi Nói Dối

Với chút thất vọng, Sunny nhận ra mọi loại hoạt động thể chất đều phải bị loại. Không chỉ vì Effie sẽ thắng mọi trò chơi, mà còn là vì Cassie sẽ không thể tham gia đa số chúng.

Trong trường hợp đó, họ sẽ phải chuyển qua đấu trí.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu làm vài chuẩn bị và nói với những người đồng đội bằng giọng nói tinh quái:

"Được rồi, một cuộc thi khác. Lần này, sẽ là một thử thách dành cho đầu óc mọi người."

Sunny ngưng vài giây rồi mỉm cười.

"Và để khiến trò chơi thú vị hơn, lần này sẽ có một giải thưởng. Người thắng sẽ nhận được thứ này!"

Dứt lời, cậu đưa ra mảnh hồn vượt giới hạn mà cậu có được từ Kẻ Ăn Xác từ phía sau lưng và cho mọi người thấy. Viên pha lê xinh đẹp tỏa ra ánh sáng hấp dẫn, mờ ảo.

Trừ Nephis, người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mỗi người còn lại đều nhìn chằm chằm mảnh hồn với sự hứng thú. Sunny mỉm cười.

Đương nhiên là họ có hứng thú rồi! Dù sao thì thứ này cũng là vô cùng hiếm thấy.

Nhưng bản thân Sunny thì không thật sự có cách dùng nó ngay lúc này. Và khiến tổ đội mạnh hơn cũng sẽ khiến xác suất sống sót hành trình này của cậu tăng lên. Nên chia tay với mảnh hồn này không phải quá thua thiệt.

Đặc biệt là nếu cậu có thể tìm được chút vui vẻ.

Effie là người đầu tiên lên tiếng:

"Luật lệ là gì?"

Sunny cất mảnh hồn đi trước khi trả lời:

"Rất đơn giản. Tôi sẽ ra một câu đố, và người đầu tiên trả lời đúng sẽ thắng. Như thế nào?"

Nữ thợ săn hơi nghi ngờ nhìn cậu và nhún vai.

"Nghe có vẻ chán. Nhưng được thôi, chơi."

Mỉm cười, Sunny ra lệnh cho cái bóng tách ra khỏi bản thân và đặt viên Đá Bình Thường lên nó. Rồi, cậu quay sang Effie và nói:

"Cẩn thận nghe này. Tưởng tượng có hai người, tôi và cái bóng, sở hữu một món báu vật vô cùng hiếm có. Một người là Thức Tỉnh Giả vô cùng thật thà, vô cùng đẹp trai mà không biết nói dối, người còn lại thì là một ác quỷ ngu ngốc, hèn hạ, xấu xí mà không biết nói thật. Nhưng cô không biết ai là ai."

Effie mỉm cười.

"Ừ thì...chẳng phải quá rõ ràng sao?"

Sunny chớp mắt.

"Im miệng! Còn nữa, tình huống này là tưởng tượng. Được không? Dù sao đi nữa, cô phải tìm ra người nào là người giữ báu vật. Nếu làm được, nó thuộc về cô. Nếu không, con ác quỷ sẽ giết cô. Cô chỉ được phép hỏi một câu duy nhất, có thể hỏi tôi hoặc là cái bóng. Hiểu chưa?"

Nữ thợ săn cười khúc khích và khoe cơ bắp.

"Tôi có thể đánh cậu đến khi cậu cho tôi biết câu trả lời không?"

Sunny ngắm nhìn dáng người năng động đó một lúc quá lâu, rồi mỉm cười.

"Có thể. Và, cô đã chết."

Effie bối rối nhìn cậu chằm chằm.

"Gì chứ? Tại sao?!"

Cậu nhún vai và liếc về phía cô với sự ghét bỏ.

"Chẳng phải tôi đã nói cô chỉ được hỏi một câu duy nhất? Thì cô đã hỏi cô có thể đánh tôi hay không? Đúng là cách ngu ngốc để lãng phí một câu hỏi mà!"

Trong lúc nữ thợ săn lôi thôi phóng đao từ mắt về phía cậu, Sunny quay đi và nói:

"Tiếp theo!"

Kai mỉm cười xin lỗi về phía Effie và lại gần cậu.

"Được rồi, Night. Câu hỏi của cậu là gì? Nên cân nhắc đến việc vai trò của bọn tôi có thể đã thay đổi từ vòng trước."

Tên trẻ tuổi có duyên chỉ về phía mặt đá dưới chân và nói với cái bóng:

"Mặt đá tôi đang chỉ có màu gì?"

Vì Sunny đã đoán trước diễn biến này, Đá Bình Thường ngay lập tức trả lời bằng giọng trầm thấp nhất của cậu.

"...Trắng."

Kai nhìn về phía Sunny với nụ cười thắng lợi và nói:

"Vậy...tôi thắng? Cái bóng rõ ràng là người Thức Tỉnh thật thà."

Sunny gật đầu.

"Cậu đúng là đã biết được ai là người nói dối bẩn thỉu. Ngạc nhiên chưa...là tôi. Nhưng mà, đó không phải nhiệm vụ. Nhiệm vụ là tìm ai trong số bọn tôi giấu báu vật, và cậu đã dùng câu hỏi duy nhất của bản thân. Nên...xin lỗi, anh bạn, cậu cũng chết rồi. Tôi sẽ nhớ cậu rất nhiều! Trong tình huống tưởng tượng này..."

Tên cung thủ duyên dáng thở dài và trách móc nhìn cậu. Sunny nhướng mày.

"Gì hả? Tại sao nhìn tôi như vậy? Cậu nên biết ơn tôi cho phép cậu chơi trò này! Với cái Khiếm Khuyết của cậu, cậu là một máy gian lận biết đi cho trò này."

Cậu nhăn nhó và nói thêm:

"Thật ra thì chỉ việc cậu dám gọi nó là Khiếm Khuyết đã là không công bằng với những người thật sự có Khiếm Khuyết như bọn tôi!"

Kai lưỡng lự một chút rồi đi qua một bên để ngồi cạnh Effie. Sunny phải đè nén tiếng cười khi cậu nhận ra nữ thợ săn hoạt bát phản ứng khi tên trẻ tuổi duyên dáng kia đến gần không khác gì cách cậu đôi lúc phản ứng với cô.

'Kéo não ra khỏi ống cống! Suy nghĩ trong sáng, Effie!'

Một nụ cười rộng hiện lên mặt cậu. Lắc đầu, Sunny quay đi để gọi thí sinh tiếp theo, nhưng Kai đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cậu:

"Cậu cũng không hoàn toàn đúng đâu," Hắn ta nói nhẹ nhàng.

Sunny nhướng mày.

"Về chuyện gì?"

Cung thủ cúi mặt trước khi trả lời.

"Về Khiếm Khuyết của tôi. Đúng, nó không phải nặng nề như gánh nặng mà người khác phải mang. Nhưng nó vẫn là một loại nguyền rủa."

'Hắn ta nói gì vậy? Nó gần như là một Kĩ Năng Phân Loại thứ hai!'

Nhìn Kai với vẻ mặt nghi ngờ, Sunny hỏi:

"Ừ? Chính xác là như thế nào? Làm ơn giải thích giùm, vì tôi thật sự không thể nghĩ ra tình huống nào mà Khiếm Khuyết của cậu lại có thể là gánh nặng."

Tên thanh niên đẹp trai im lặng một lúc, rồi ngước lên nhìn Sunny với nụ cười buồn bã.

"Tưởng tượng cậu nghe được người quan trọng nhất với cậu trên đời nói họ yêu cậu, chỉ để nhận ra họ không phải. Tưởng tượng lắng nghe những lời cổ vũ của bạn bè, chỉ để nhận ra họ thầm mong muốn cậu thất bại thảm hại..."

Hắn thở dài.

"Vô tri là một sự sung sướng, Sunny à. Sau lúc tôi quay lại từ Ác Mộng Đầu Tiên, tôi phải chấp nhận sự thật là đa số những người trong đời tôi đều không phải như tôi nghĩ. Và thứ ẩn núp đằng sau nụ cười của họ rất xấu xí và tàn nhẫn."

Kai chỉ về phía bản thân và nói:

"Vì tôi là ai...sống như thế nào...luôn có một đống người vây quanh tôi. Nhưng sau khi tôi biết được gương mặt thật của họ, tôi không thể...ừ thì. Cứ nói là, nếu có lựa chọn, tôi thà vĩnh viễn vô tri, đuôi mù trước sự thật đó."

Hắn ta trở nên im lặng.

'Uầy.'

Đột nhiên, Kai mỉm cười.

"Nhưng đó là tại sao tôi thích ở cạnh cậu đến vậy Sunny! Cho dù những thứ cậu nói có kì lạ đến mấy, chúng luôn là sự thật. Tôi chưa từng thấy ai thật thà đến ngu ngốc như cậu. Rất là sảng khoái!"

Sunny khó chịu rục rịch.

'Ờ...thằng này vừa kêu mình ngu?'

Bây giờ thì cậu hơi cảm thấy xin lỗi vì đã trêu chọc tên kia vì Khiếm Khuyết của hắn. Có lẽ là nó sẽ hữu dụng với người như Sunny. Nhưng với kẻ như Kai, người luôn thu hút loại chú ý tồi tệ nhất từ người khác, nó thật sự có thể khiến hắn phi thường đau đớn.

Ma Pháp biết nó đang làm gì.

Nó luôn luôn đánh người ta vào điểm mềm yếu nhất.

'Ma Pháp chết tiệt. Thứ mà dệt ra nó chắc phải là loại bệnh hoạn khốn nạn nhất...'