Chương 230: Trận Chiến Bấp Bênh
Con lươn cố bắt lấy cậu, nhưng nó chậm một giây.
"Cứt!"
Ngã xuống phía sóng biển, Sunny ném cây kunai về phía bàn tay của tượng đá khổng lồ.
Thay vì vũ khí, tên khổng lồ đang cầm một dụng cụ mà có vẻ tương tự búa của một thợ nề. Cây kunai cong lên trong không trung và quấn sợi dây vô hình vào thân của cây búa.
'Chuẩn bị đau!'
Sunny rơi vào bóng tối. Một giây sau, sợi dây căng lại, và cậu thấy mình vung trong không trung với tốc độ dễ sợ. Bay dưới nắm đấm đá khổng lồ, chân cậu suýt chạm phải mặt nước, nhưng rồi quán tính kéo cậu bay lên.
Sau vài giây không trọng lực, Sunny tiếp đất trên đầu búa và thở ra một hơi run rẩy. Không lãng phí thời gian, cậu kéo Gai Rình Mồi ra khỏi đó và về lại trong tay, rồi cậu neo cây phi tiêu vào một khe nứt hẹp trên bề mặt cây búa khổng lồ.
Tiếp đất là một chuyện. Nhưng ở lại trên đây...lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Tên khổng lồ vung tay trong lúc hắn đi bộ, nên Sunny như trong thế ở trên một quả lắc khổng lồ. Cây búa không chỉ tới lui, mà góc độ của bề mặt cậu đang đứng cũng liên tục thay đổi, khiến việc không bay khỏi hay trượt vào biển dữ dội bên dưới là rất khó.
Gần như quỳ xuống, Sunny nắm lấy cây kunai và cố giữ bản thân không ngã xuống. Rồi, gương mặt cậu tái nhợt và nghiệt ngã, cậu ngước lên và nhìn sang con lươn.
"Tao ở đây, đồ con sâu nhớp nháp!"
Thứ kinh khủng kia dừng vài giây, cân nhắc có nên tiếp tục leo lên hay là đi về phía âm thanh của con mồi. Cuối cùng, nó vặn vẹo cơ thể dài thòng, buồn nôn của nó và trượt qua vai tên khổng lồ, bò xuống tay hắn.
Xuống phía Sunny.
'Đi mà, đi mà!'
Cậu đang hi vọng máu của mình sẽ có hiệu ứng tương tự với con lươn như với Kẻ Ăn Xác. Cả hai, theo cậu đoán, đều là sinh vật Ngã. Nếu một con bị Dệt Máu độc chết, thì tại sao con còn lại không thể?
Sunny không phải khi không lại dùng Gai Rình Mồi cắt bản thân.
...Buồn là, máu của cậu có vẻ như không có hiệu quả gì với con lươn hết.Con quái vật tiếp tục bám theo con mồi mà không có dấu hiệu bị đầu độc.
'Vậy...nó không hẳn là có độc. Chỉ là nó đã xé xác con đỉa kia từ bên trong vì thứ ngu đần đó đã nuốt quá nhiều máu của mình, và Dệt Máu khiến máu mình có tính chất kì lạ là sẽ bị hút về nơi có số lượng nhiều hơn. Nội tạng của Kẻ Ăn Xác chỉ là cản đường, vậy nên...Chết tiệt!'
Hi vọng giết con lươn của cậu bị bóp nát. Bây giờ, Sunny mặc kẹt trên cây búa lúc lắc, lối thoát duy nhất bị chắn bởi thứ kinh khủng đang nhanh chóng lại gần.
"Nguyền rủa mọi thứ!"
Thả ra cây kunai, Sunny triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya và chém cái xúc tua mảnh mai mà đang lại gần cậu. Kể cả khi được cường hóa bởi cái bóng, lưỡi kiếm tachi vẫn không thể cắt được da thịt của sinh vật Ngã, và chỉ đơn giản bị dội đi.
'Không ổn, không ổn...'
Con lươn có hai dạng xúc tua. Những cái dày, mạnh mẽ, và ít hơn. Những cái đó được dùng để đẩy cơ thể to đùng của nó về phía trước và bám vào cánh tay vung không thôi của tên khổng lồ.
Những cái xúc tua còn lại thì thon, dài, và vô số. Chúng là những cái mà Sunny bây giờ phải né tránh và chống lại.
Con lươn càng đến gần, càng có nhiều xúc tua tấn công Sunny từ mọi hướng. Né và cản chúng trong lúc giữ thăng bẳng trên cây búa lúc lắc loạn xạ là một việc gần như không thể.
May mắn là Sunny đã luyện tập phong cách chiến đấu vững chãi của Thánh Đá và đã thêm nó vào kĩ thuật của bản thân. Sự ổn định và không thể đẩy lùi của nó mang đến cước bộ vững vàng, cho phép cậu giứ mình trên bề mặt đá của cây búa và không chịu bị ném khỏi đó dù chỉ một phân.
Giữa những hơi thở gấp, Sunny không kiềm được mà nghĩ đến Nephis đã nói đúng. Những chiến binh tài ba nhất không phải những người mạnh mẽ nhất, mà là những người thích nghi tốt nhất.
Phong cách nền tảng mà cậu học được từ cô giúp cậu rất nhiều trên những con đường của Thành Phố Hắc Ám. Nhưng nếu cậu tiếp tục làm theo nó mà theo cách bị hạn chế, và không có sự mềm dẻo cho kĩ thuật của mình bằng cách thêm vào phong cách của Thánh Đá, thì có lẽ cậu đã chết rồi.
Thế giới Mộng Ảo hoang dã, khó đoán, và nhiều lúc bất chấp lôgic. Nó ném đủ thứ kinh dị về phía những kẻ đủ xấu số để đặt chân vào vùng đất bao la của nó. Ví dụ như tình huống này...loại người nào lại tưởng tượng, có một ngày, họ sẽ phải chiến đấu với một con lươn trong suốt, to như tàu lửa trên một bức tượng đá khổng lồ biết đi lại?
Sunny chắc chắn là chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ rơi vào tình cảnh đó. Chỉ một thằng tâm thần mới nghĩ đến được.
Đó là tại sao khả năng thích nghi là đặc tính quan trọng nhất mà một chiến binh Thức Tỉnh có thể có.
...Nhưng mặc dù Sunny đã đi đúng hết từng bước, giây phút cậu còn để sống vẫn đang bị đếm lùi. Đợt tấn công mãnh liệt của những cái xúc tua mảnh mai đã trở nên quá mức để cậu có thể chịu đựng. Và chúng chỉ càng lúc càng tăng lên.
'Hai mươi tám.'
Lớn tiếng thở dài, Sunny cho phép cái bóng trượt ra khỏi cơ thể và lao về phía con lươn đang đến gần. Ngay lập tức trở nên yếu hơn, cậu nghiến răng và cố chống lại những cái xúc tua đang tấn công tốt nhất có thể.
Một trong số chúng đánh trúng lưỡi của Mảnh Vỡ Đêm Khuya với lực lượng nặng nề, khiến nó bay khỏi tay cậu và rơi vào sự hắc ám của màn đêm.
Cái khác đánh ngang ngực cậu, khiến Sunny kêu lên vì đau đớn, và lăn về phía sau, suýt chút nữa trượt khỏi bề mặt của cây búa. Giữ bản thân lại vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu đẩy và lăn, vừa kịp né khỏi cái xúc tua thứ ba định đâm xuyên ngực cậu.
Cậu không còn nơi để lùi...
Nhưng mà không sao.
'Hai mươi chín.'
Ở trên mỏm đá hình tròn, Effie gồng cơ bắp và ném thứ mà Sunny giao cho cô vào không trung.
Đó là Đá Bình Thường.
Bay đi, cái Ký Ức đột nhiên thét lên:
"Ba mươi bước!"
Tiếng thét ồn ào của nó khiến những bộ phận cảm giác trên đầu con lươn rung chuyển. Sinh vật khổng lồ đột nhiên quay đầu về phía âm thanh, cái miệng khủng khiếp của nó đói khát mở to.
Trong một lúc, nó không để ý đến Sunny nữa.
Trọng lượng của nó cũng dịch chuyển, hơi nghiêng về phía nước biển đen tăm tối.
Ngay lúc đó, một cái bóng người lướt đến ngay trước nó, và hai con ngươi đỏ cháy lên từ sâu bên trong nó. Thánh Đá bước ra khỏi cái bóng, và cái bóng cũng ngay lập tức quấn mình quanh con quái vật trầm mặc và khiến cô tràn trề năng lượng.
Thanh kiếm của cái Bóng vung lên.
Sunny không định giết con lươn. Bất chấp tất cả những sức mạnh của Thánh Đá, cô vẫn quá yếu để có thể giết được thứ gì đó khủng khiếp như vậy.
Cậu chỉ muốn chặt đứt một trong những cái xúc tua chính mà đang chịu phần lớn sức nặng của con lươn.
Được cường hóa bởi sức mạnh của cái bóng, vị hiệp sĩ đá dễ dàng cắt xuyên da thịt của con lươn và chặt đứt một trong những cái xúc tua dày nhất. Mất điểm bám, sinh vật buồn nôn kia rùng mình...và vô lực trượt khỏi cánh tay vung lên xuống của tên khổng lồ, ngã cái ầm xuống mặt nước biển sóng dâng trào.
Rồi, nó biến mất, bị dòng nước mạnh mẽ cuốn đi.
Sunny ngã xuống đầu gối và hít một hơi thật sâu.
Rồi cậu nói bằng một giọng lạnh lẽo, khô khàn:
"Không có chuyện đi xe miễn phí nhé thằng khốn. Lần sau, nhớ mua vé."