Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 231: Người Khổng Lồ Đá



Chương 231: Người Khổng Lồ Đá

Sunny ở lại trên cây búa của tên khổng lồ một lúc, nằm đó cố lấy lại sức. Nhưng mà, rất nhanh chóng, nước biển đen đã dâng lên đủ cao để khiến vị trí này của cậu trở nên nguy hiểm.

Hít một hơi sâu, cậu đứng dậy và tháo Gai Rình Mồi khỏi đá. Chờ đợi tên khổng lồ nâng tay lên, Sunny nhảy khỏi, tiếng gió vun vút bên tai, vài giây sau, cậu tiếp đến cổ tay của tên khổng lồ bằng một cú lăn. Ngay lúc Sunny đứng lên lại, mặt đá bên dưới cậu chùng xuống.

Đâm cây kunai vào một cái khe nứt khác, cậu nghiến răng và giữ lấy bằng cả tính mạng. Không lâu sau đó, mặt đất cậu đang đứng trở nên dốc đến dựng đứng, không có gì ngoài sự hắc ám của nước biển nguyền rủa bên dưới. Bám trên bức tường đó, Sunny chửi thề và chờ tên khổng lồ hạ tay xuống.

Khi việc đó rốt cục xảy ra, Sunny ngay lập tức lao về phía trước. Cậu có vài giây quý báu trước khi quả lắc lại vung lần nữa, và phải cố đi thật xa với mỗi cú vung tay của nó.

Quá chậm, nước biển nguyền rủa đang đuổi kịp cậu.

Càng đến gần cái khuỷu tay của bức tượng biết đi, con đường càng dốc. Đến cuối cùng, Sunny phải leo thay vì chạy. Tay cậu vốn đã mệt mỏi từ đợt chiến đấu và đu bám, nhưng cậu vẫn cố chấp tiến về phía trước và leo lên.

Khi Sunny đến khuỷu tay và leo cao hơn, khoảng cách của mỗi đợt vung tay giảm đi thấy rõ. Bây giờ cậu chỉ phải leo một bức tường dựng đứng là có thể đến được bờ vai của bức tượng.

Leo lên mặt đá trơn trợt là không dễ, nhưng cậu đã quen với những việc như vậy từ rất lâu rồi. Dù sao đi nữa, nó vẫn tốt hơn nhiều lúc Sunny phải chạy đua với dòng nước biển trong một cơn bão tố, chỉ để bị dòng nước đen cuốn đi và được Nephis cứu lấy vào giây cuối cùng.

Lần này, ít nhất thì cậu sẽ không cần cô ấy cứu.

Sẽ rất xấu hổ...

Một thời gian sau, Sunny leo lên cái sân tròn, bò đến trung tâm, và nằm la liệt cạnh những thành viên còn lại của tổ đội, họ đều chờ cậu quay lại với những gương mặt căng thẳng.

"Sunny? Cậu ổn chứ?"

Kai đã tỉnh lại, nhìn hơi bơ phờ, nhưng vẫn xinh đẹp đến nực cười. Sunny nhìn hắn với sự khó chịu, rồi thở dài.

"...Vẫn còn sống."

Một chút sau, Nephis gọi cậu:

"Cậu chiến đấu với thứ gì?"

Sunny nhăn nhó.

"Một con sâu to xác, xấu xí. Tôi ném nó trở lại trong biển rồi."

Dứt lời, cậu miễn cưỡng ngồi dậy và nhìn xuống bề mặt nước biển, đã tràn đến quá vai của người khổng lồ đá.

Bề mặt đen tối và tĩnh lặng. Có vẻ như không còn ai khác đuổi theo họ.

"Nó đi rồi, nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ canh chừng."

Cậu thức đến hừng đông và đánh thức những thành viên trong tổ đội. Khi họ đứng dậy, Sunny nằm xuống mặt đá lạnh lẽo và mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hôm qua, cậu đã cho rằng bản thân sẽ không thể ngủ khi ở trên một tên khổng lồ đá đi lại. Nhưng mà, Sunny đã đánh giá thấp đêm dài kia đã khiến cậu kiệt sức đến mức nào. Kể cả cơ thể của một người Ngủ mạnh mẽ cũng cần nghỉ ngơi.

Thật ra thì cái sự lên xuống của sàn đá cũng có vẻ êm dịu. Rất nhanh, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

...Khi Sunny tỉnh dậy, mặt trời đã ở trên cao. Đánh một cái ngáp, cậu ngồi dậy, triệu hồi Suối Vô Tận và tham lam uống nước. Có ai đó đã để một đĩa thức ăn cạnh cậu, nên không suy nghĩ quá nhiều, Sunny nhặt nó lên và ăn bữa sáng muộn.

'A, sướng thật.'

Nhận ra mùi vị nấu nướng của Neph, cậu liếc sang người thủ lĩnh gan dạ của họ và mỉm cười.

Có gì sung sướng hơn việc lười biếng khi những người khác bận rộn.

Trong lúc Sunny ngủ, sàn đá đã được biến hình. Những tấm giáp sắt được lấy từ đám nhện và chứa trong cái túi của Effie được dựng lên ở xung quanh, với sợi dây vàng liên kết chúng tạo thành một hàng rào tự chế. Vài tấm kim loại khác được tạo hình thành những cây gậy và được đặt ở trung tâm để dùng làm thương để phóng nếu tổ đội bị tấn công từ trên không.

Hiện tại, Kai và Effie đang xây thêm những chiến lũy ở trên vai trái của tên khổng lồ còn Nephis thì đang quan sát tiến triển của họ từ phía trên.

Họ muốn chuẩn bị thật kĩ càng, không để sót gì cả. Một chuyến đi trong Mê Cung, cho dù huyền ảo đến mấy, vẫn đầy nguy hiểm. An toàn là tốt hơn nhiều là phải nuối tiếc.

Sunny khịt mũi.

'Lắm việc vậy. Thứ tệ nhấ...ờ, không. Mình sẽ không hoàn tất ý nghĩ đó. Cảm ơn, xin thôi!'

Trên đá cạnh cậu, cái bóng vỗ tay mỉa mai.

Lắc đầu, Sunny ăn hết thức ăn trong im lặng và di chuyển đến mép để nhìn xuống cảnh tượng Vùng Đất Lãng Quên.

Phía xa bên dưới, phong cảnh Mê Cung đang chậm rãi lướt qua họ. Tên người đá khổng lồ đang đi về phía nam, hờ hững đạp bằng những ngọn núi san hô đỏ dưới chân theo từng bước. Cảnh tượng này vừa mê hoặc vừa đáng buồn.

Ở mọi hướng, ở tận cùng tầm mắt của Sunny, không có gì ngoài san hô đỏ, những điểm cao hiếm thấy nhô lên từ nó đến bầu trời xám ở vài nơi. Vùng Đất Lãng Quên thật sự quá bao la.

Và mỗi phân mỗi tấc đều đầy những nguy hiểm không thể nói nổi.

Cách cậu không quá xa, Caster cũng đang bận rộn quan sát phong cảnh. Nhưng mà, hắn ta không chỉ thờ ơ như cậu. Tấm bản đồ của Ngôi Sao Thay Đổi nằm trên đá bên cạnh hắn, tên Truyền Nhân kiêu hãnh đang đôi lúc vẽ thêm những kí hiệu lên nó.

Sunny thở dài.

Tổ đội đã có thể đi nhờ trên vai tên khổng lồ đá đến mép Vùng Đất Lãng Quên, nhưng họ sẽ phải tự đi bộ cả quãng đường trở lại Thành Phố Hắc Ám.

Một chuyến đi nhiều tháng ở chốn địa ngục gian khổ, không có gì ngoài sức mạnh và đầu óc để giữ bản thân sống sót. Những thông tin mà Caster đang lưu lại trên tấm bản đồ ngày hôm nay sẽ là vô giá với họ trong tương lai.

...Nhưng đó là vấn đề cho ngày mai.

Ngay lúc này, Sunny xứng đáng được nghỉ ngơi.

Dời mắt khỏi tên thanh niên đẹp trai, cậu cúi đầu và ngắm nhìn cảnh tượng bên dưới.

...Không phải ngày nào người ta cũng có cơ hội tận hưởng một cảnh quan đẹp đến dường này.