Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 251: Ranh Giới Địa Ngục



Chương 251: Ranh Giới Địa Ngục

Đứng ngay mép cái giếng không đáy, Sunny thở dài và triệu hồi Gai Rình Mồi. Rồi, cậu ra lệnh cho Cánh Hắc Ám lên máy và bước vào khoảng không.

Cặp cánh chuồn chuồn của cái áo khoác ma thuật quá dễ vỡ để có thể chỉ dựa vào mỗi mình nó trong tình huống với đủ loại rủi ro không biết trước như này. Nên tốt hơn hết là cầm sẵn viện binh trong tay.

Nhẹ nhàng lướt xuống, cậu hạ xuống theo đường thẳng trong vài giây, rồi quay người và nhìn sang những thành viên khác của tổ đội.

Sợi dây vàng đã được ném vào bóng tối. Nephis, Effie và Caster đang leo xuống nó, còn Kai thì trôi lơ lửng gần họ, sẵn sàng bắn cung nếu có gì tấn công. Cassie ở bên cạnh hắn, nắm lấy Vũ Công Yên Ắng trong tay.

Thanh rapier thanh lịch vừa là người dẫn đường vừa là hỗ trợ, cho phép cô gái mù dùng cặp cánh trong suốt tốt hơn. Có nó, cô có thể lướt qua lại với tộc độ đáng kể hoặc là ở yên tại chỗ mà không cần bề mặt gì dưới chân.

'Tiện lợi.'

Cứ như vậy, tổ đội hạ xuống đáy của mỏ cổ đại. Sunny lướt xuống theo quỹ đạo hình tròn rộng, đôi lúc đủ gần với tường để chạm đến. Cậu hơi ở phía trước những người còn lại.

Khi khoảng cách giữa họ trở nên quá nhiều, cậu sẽ đâm cây phi tiêu vào khe nứt trên đá và đợi họ, bám vào bức tường dựng đứng như một con côn trùng kì lạ.

Bóng của cậu thì đi sâu và sâu hơn nữa, khám phá hắc ám bên dưới.

Bất chấp căng thẳng trong không khí, cuối cùng, không có gì tấn công những người đang đi xuống. Họ tìm thấy nguyên nhân của đợt nghỉ ngơi bất ngờ này ở dưới đáy mỏ.

Sunny là người đầu tiên đặt chân xuống đất. Với những thành viên còn lại vẫn còn cách khoảng vài chục mét, trong một lúc, cậu ở trong hắc ám toàn diện.

Ngay khi cậu bước ra một bước, thứ gì đó răng rắc dưới chân. Nhìn xuống, Sunny thấy một cái xương trắng bóc.

Cách cậu vài mét, những tàn tích của một bộ xương khổng lồ của sinh vật nào đó nằm tan nát trên mặt đất. Nó trông giống một con rắn với hàng trăm những bộ vuốt bé tí mọc ra từ bụng và cái miệng tròn, đáng sợ. Liếc lên, cậu đoán chiều dài của thứ quái vật kinh khủng đã chết này đủ để quấn quanh cả cái hang mỏ này ít nhất vài lần.

Trong lúc Sunny suy nghĩ, những thành viên khác trong tổ đội đến gần mặt đất. Ánh sáng từ những món Ký Ức lồng đèn của họ rơi xuống cậu, rồi tỏa sáng xa hơn, để lộ ra cái xác của con sâu khổng lồ.

Bị ánh sáng làm trơ trọi, một cái bóng nhanh nhảu lướt trên đá và gắn mình vào chân Sunny.

Nephis là người đầu tiên nhảy xuống. Liếc qua Sinh Vật Ác Mộng kinh tởm, cô vươn một tay và hỏi:

"Sunny?"

Cậu lắc đầu.

"Nó chết rồi. Không có gì di chuyển ở đây cả."

Không lâu sau đó, tất cả bọn họ đều đã đến mặt đất. Tập trung quanh con sâu khổng lồ, mọi người đều có cùng ý nghĩ:

'Chiến đấu với thứ này khi ở trên bức tường dựng đứng chắc chắn là một cơn ác mộng thật sự.'

Sunny không biết những thành viên của tổ đội thám hiếm mất tích đã đánh bại sinh vật khủng khiếp này bằng cách nào, nhưng cậu vẫn phải cảm ơn họ. Cậu sẽ không phải thử độ bền của Cánh Hắc Ám nếu thứ đó đột nhiên lao về phía cậu từ bóng tối.

Nhưng mà, có một câu hỏi bất an đang ở trong đầu cậu.

Nếu tổ đội của Lãnh Chúa Đầu Tiên đủ mạnh và tài năng để có thể tiêu diệt con quái vật đá mà đã từng canh gác mỏ và con sâu sống trong cái giếng này...

Thì thứ kinh dị gì cuối cùng đã giết họ?

Với vẻ mặt u ám, Sunny dời ánh mắt khỏi sinh vật đã chết và đi vào bóng tối.

Không quá xa cái xác con sâu kinh dị, họ gặp phải một cái trại bị bỏ hoang.

Một hố lửa tạm bợ được xây trên sàn đá, với năm viên đá to xung quanh nó cho người ngồi. Hơi xa hơn, một cái rào cản thấp thấp được xây dựng từ đá, bảo vệ trại khỏi những khách không mời.

Đoàn thám hiểm mất tích chắc chắn từng ở đây.

Vì họ đã đi, leo, và chạy hơn nửa ngày, tổ đội quyết định ở lại đây qua đêm và tiếp tục tìm kiếm vào ngày mai.

Ánh sáng cam từ lửa trại nhanh chóng đuổi đi sự hắc ám.

Hơi kì lạ khi thư giãn và làm thức ăn khi ở cùng nơi mà Lãnh Chúa Đầu Tiên và đồng đội ông ta đã nghỉ ngơi và chuẩn bị bữa ăn của họ nhiều năm trước. Sunny có cảm giác như cậu đang chạm vào lịch sử.

Hay, nên nói là tạo ra nó.

Nhưng mà, cậu không có quá nhiều thời gian cho những suy nghĩ tào lao.

Nếu như những gì Nephis nói với cậu ở ban đầu chuyến thám hiểm này là đúng, ngày mai...ngày mai sẽ là lúc cậu tỏa sáng.

Ngày kế tiếp, tổ đội đi sâu hơn và trong những đường hầm của mỏ cổ đại. Không ai biết rõ họ đã đi được bao sâu vào trong lòng đất, nhưng cảm giác có vô vàn tấn đá treo trên đầu, lúc nào cũng có thể đổ sầm xuống và chôn vùi họ dưới sức nặng khủng khiếp, rất là không dễ chịu.

Họ đã vào trong lòng núi.

Sau vài tiếng đồng hồ đi trong những đường hầm nhỏ hẹp, Sunny đột nhiên cảm giác được một làn gió nhẹ nhàng chạm vào má cậu. Vài phút sau, một tiếng xào xạt từ phía xa bay vào tai cậu.

Càng vào sâu trong bóng tối, thì tiếng xào xạt lại càng lớn hơn, đến cuối cùng nó biến thành tiếng dễ dàng nhận ra là tiếng nước chảy.

Không lâu sau đó, họ đến được một cái bờ tăm tối của một dòng sông dưới lòng đất rộng lớn.

Nước chảy trong nó đen như mực, nhưng không giống cách mà những con sóng của biển nguyền rủa có màu đen. Cũng không có mùi muối trong không khí. Những làn sương mù tỏa ra từ bề mặt của con sông ngầm, nhẹ nhàng xoáy vòng trong bóng tối tĩnh lặng.

Nó trông như là ranh giới của Địa Ngục.

Có một cột đá được xây trên bờ, và cột trên nó, một chiếc thuyền xinh đẹp được làm từ gỗ nhạt nhẹ nhàng đung đưa trên mặt nước đen lạnh lẽo của dòng sông hắc ám.

Nhìn về phía con thuyền duyên dáng, Sunny thở dài.

Đến lúc chứng minh cậu đáng được ăn lương.