Chương 275: Bí Mật Của Đền Thờ Đổ Nát
Ngay khi bình minh đến, mang theo âm thanh phiền muộn của sóng biển đang rút lui, Nephis và tổ đội rời khỏi nhà thờ đổ nát.
Sunny còn lại một mình, đứng ở biên giới giữa sự hắc ám bên trong đền thờ cũ kí và ánh sáng của ngày mới.
Lưỡng lự trên ngưỡng cửa tinh xảo, cậu đứng bất động một lúc và quan sát mặt trời nhân tạo vươn lên bầu trời xám của thành phố nguyền rủa. Sau nhiều tháng ở cùng người khác, một lần nữa cô độc có cảm giác kì lạ...cũng giống như cậu đã cảm giác kì lạ khi ở cùng người khác sau khoảng thời gian dài ở một mình trước đó.
Qauy người, Sunny bước trở về bóng tối.
Đại sảnh của nhà thờ đổ nát vẫn yên bình và tĩnh lặng. Không có tên hộ vệ thép đáng sợ, không có ai ở đây để làm quấy nhiễu sự yên lặng. Kể cả hắc ám mà sống trong những góc nhà cũng trống rỗng và ngoan ngoãn, không như vật thể sống trước đây.
...Nó có cảm giác hơi lẻ loi.
Thoải mái đi qua đại sảnh rộng lớn, tráng lệ, Sunny nhìn quanh và ngắm nhìn nhà thờ mà đã là nơi ở của cậu theo một góc nhìn mới. Mặc dù ở đây rất lâu, cậu chưa từng thấy nó theo cách này - theo cùng cách mà những cư dân Thành Phố Hắc Ám đã từng chiêm ngưỡng nó nhiều năm trước. Sunny trước đây chỉ nhìn xuống từ phía trên những xà nhà cao gần nóc nhà.
Nó trông rất hoành tráng.
Nhưng nó cũng không còn an toàn nữa.
Hắc Hiệp Sĩ đã chết, không còn ai bảo vệ nhà thờ khỏi những Sinh Vật Ác Mộng mà muốn chiếm lấy nơi này làm tổ. Nên Sunny không thể ở lại đây quá lâu nữa.
Cũng không phải cậu có sự xa xỉ của lựa chọn đó.
Nhìn một lần cuối cùng về phía đại sảnh hắc ám, xinh đẹp, Sunny thở dài và leo lên bức tượng nữ thần không tên.
Quay lại căn phòng bí mật, nó một lần nữa hoàn toàn tăm tối. Sunny chần chừ và bắt đầu thu thập đồ đạc.
Không mất nhiều thời gian.
Trở nên quá yêu thích những món đồ ngoại thân là vô nghĩa ở Vùng Đất Lãng Quên. Dù sao thì cũng không có cách nào mang chúng trở lại thế giới thực cùng với cậu - nếu cậu sẽ sống lâu đến vậy.
Nhưng cậu vẫn cảm giác buồn khi phải để lại những chiến lợi phẩm của mình phía sau. Ở thế giới thực, Sunny chưa từng có một căn nhà như vậy, hoặc nhiều thứ cậu có thể gọi là của chính mình đến vậy. Cậu đã từng mơ ước về việc sống một cuộc sống xa hoa sau khi trở thành Thức Tỉnh Giả, nhưng thay vì đó lại bị kẹt ở địa ngục này. Căn phòng rộng rãi mà cậu gọi là nhà này là một dạng phần thưởng an ủi.
Nhưng bây giờ cậu phải rời khỏi.
Cuối cùng, cậu chỉ lấy đi những thứ vô cùng cần thiết và dọn dẹp căn phòng, muốn để nó ở điều kiện sạch sẽ và gọn gàng mặc dù biết khả năng rất thấp để có ai khác tình cờ đi đến nơi này.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, Sunny liếc quanh căn phòng tĩnh lặng và chần chừ một chút.
Rồi, cậu đi về phía bức tường mà cậu đã từng cắt lên vô số những đường kẽ để đếm số ngày và triệu hồi Gai Rình Mồi.
Cậu muốn để lại dấu hiệu của tự tồn tại của bản thân. Thứ gì đó cho biết cậu đã từng sống trong căn phòng ẩn giấu này, ngay trong nhà thờ đổ nát, giữa lòng Thành Phố Hắc Ám, trên Vùng Đất Lãng Quên...
Ở thế giới này. Một dấu vết nho nhỏ để làm chứng cho việc cậu từng ở đây, từng chật vật tại đây, và đã rời khỏi để chiến đấu tranh giành cơ hội trốn thoát.
Sunny muốn nghĩ ra những từ ngữ sâu sắc gì đó, nhưng không có gì xuất hiện. Cậu vốn không phải người sâu sắc cho lắm.
Thứ cậu thật sự muốn khắc lên tường là Tên Thật của mình. Nhưng ngay cả bây giờ, sự đa nghi hoang tưởng vẫn ngăn cậu lại. Lỡ có ai đó đến đây một ngày nào đó và đọc nó thành tiếng? Sẽ là một thảm họ rất buồn cười.
Cuối cùng, cậu nâng lên cây kunai và khắc gì đó bên dưới những đường thẳng đánh dấu số ngày cậu sống trong nhà thờ đổ nát.
Rồi, Sunny quay người và bước đi.
Có hai kí tự để lại trên tường phía sau cậu.
Một nghĩa là mặt trời.
Còn lại nghĩa là lạc mất.
Có hai thứ Sunny muốn làm trước sáng ngày mai. Một là ở trong tàn tích của thư viện mà cậu vẫn chưa khám phá hết, và còn lại là ở ngay đây trong nhà thờ.
Quay lại đại sảnh với một cái túi xách trên vai, Sunny đi về phía bức tượng của nữ thần không tên và đi vào một trong những cánh cửa dẫn đến nội điện của đền thờ.
Cậu chưa từng đến đây trước kia, bị sự hắc ám sống và Hắc Hiệp Sĩ ngăn cản.
Nhưng mà tên ác quỷ đã biến mất, Sunny cuối cùng có thể thấy được có gì ẩn giấu bên trong.
Đi qua những căn phòng và những hành lang mà những tư tế và nữ tư tế từng dùng, cậu nhìn quanh và không phát hiện có gì thú vị lắm. Mọi thứ hầu hết bị hủy diệt hoặc là đổ nát, chỉ có vài thứ tầm thường không bị thứ gì chạm đến.
Không có gì ở đây cả - ít nhất đó là thứ người khác sẽ nghĩ.
Nhưng Sunny thì đột ngột dừng lại trước một bức tường và nghiêng đầu.
Không có gì đặc biệt về bức tường đó, ít nhất là không có gì mắt thường có thể thấy được. Nhưng cậu có thể cảm giác được một thứ bóng tối nặng nề ẩn nấp đằng sau nó, như thể có một không gian rỗng ở đó.
Sau khi tìm kiếm một lúc, cậu tìm thấy một cái cần kéo ẩn giấu và nhấn vào nó.
Hoặc nên nói là cậu cố thử. Bộ phận cổ xưa đã gỉ xuyên suốt và rục nát từ lâu sâu hàng nghìn năm bỏ thí.
Thở dài, Sunny triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya, nhìn kĩ hơn bất tường rỗng, và đâm thanh tachi vào điểm nối giữa những bộ phận di chuyển. Rồi, cậu đơn giản dùng thanh kiếm không thể phá vỡ làm đòn bẩy và dùng hết sức lực phi nhân loại của mình để đẩy.
Với âm thanh kèn kẹt tồi tệ vang lên, một phần của bức tường trượt đi. Không khí tràn qua Sunny, tiến vào cái miệng tăm tối của hành lang hẹp.
Đằng sau đó, một cầu thang đó dẫn xuống dưới.
Sâu vào trong lòng đất.
Với vẻ mặt nhăn nhó tiếc nuối, Sunny vung Mảnh Vỡ Đêm Khuya để rũ bỏ hết bụi bám trên nó, đặt nó lên vai, và tiến vào lối đi bí mật.