Chương 300: Nô Lệ Của Lãnh Chúa Tươi Sáng
Bằng một cú ngoặc định mệnh, hôm nay Harus đang đối mặt đối thủ có thể là tồi tệ nhất với hắn ở Vùng Đất Lãng Quên...ít nhất là trong số những người Ngủ.
Nhưng mà, Sunny không quá bất ngờ.
Cậu đã luôn cảm giác được cậu và tên lưng gù cuồng sát kia rồi sẽ gặp nhau trong một trận chiến sống còn. Trước kia, cậu chỉ cho rằng đó là trực giác, nhưng bây giờ cậu biết những dự đoán mờ ảo và bất chợt của cậu không phải là ngẫu nhiên.
Từ rất lâu rồi, cậu đã cảm nhận được có một sợi chỉ định mệnh liên kết hai người.
Vậy nên thật sự bất ngờ lắm hay sao khi mà Phân Loại của cậu lại có thể tương khắc của Harus đến vậy?
Và đúng là khắc tinh, mặc dù không hoàn toàn.
Nếu ai khác ở vào vị trí lúc này của Sunny, thì họ đã chết rồi. Bị đánh cắp thị giác, rất ít người - nếu có nổi một người - sẽ có thể chống lại đợt tấn công hung mãnh của tên lưng gù đáng sợ. Nhưng Sunny không phải hạng thường.
Ngay cả khi bị mù, cậu vẫn có Giác Quan Bóng. Mặc dù không hoàn toàn giống có thể nhìn thấy Harus, bằng cách cảm nhận những chuyển động của cái bóng của hắn, Sunny có thể đoán được những đòn tấn công của hắn với độ chính xác nhất định.
Nhưng cũng không phải là hoàn hảo. Ít nhất thì cậu vẫn chưa đạt đến trình độ có thể dùng loại giác quan này để hoàn toàn thay thế thị giác.
Nên, bây giờ, Sunny phải làm ra lựa chọn.
Trong lúc cái bóng quấn quanh cơ thể Sunny, nó sẽ mang lại cho cậu một sự tăng cường về sức mạnh, tốc độ, và bền bỉ. Nó lại không thể cho cậu cặp mắt thứ hai.
Nên cậu có thể tiếp tục chỉ dựa dẫm vào Giác Quan Bóng và giữ sự cường hóa này, hoặc là thả cái bóng khỏi người và chiến đấu chỉ với sức mạnh của bản thân nhưng có thể thấy đường.
'Quyết định, quyết định...'
Cảm thấy cái bóng lưng gù của tên đồ tể cuồng sát lao về phía trước, Sunny né sang trái và nghe thấy thứ gì đó vụt qua vầng thái dương của cậu với tốc độ khủng khiếp. Một tích tắc sau đó, và hộp sọ của cậu đã bị nghiền nát bởi những mắc xích quấn quanh nắm đấm kẻ địch.
Nhưng cậu lại bỏ lỡ cái tay còn lại của tên gù.
Cổ tay đột nhiên như bị kiềm sắt kẹp lại và vặn, khiến Sunny phải kêu thành tiếng và thả ra Mảnh Vỡ Đêm Khuya. Một giây nữa là xương của cậu sẽ tan nát...
Theo hướng của cú vặn, Sunny làm một động tác nhào lộn để cứu lấy cánh tay mình và miễn cưỡng ra lệnh cho cái bóng trượt khỏi cơ thể.
Trong lúc tiếp xuống mặt đá, Sunny cuối cùng lại có thể thấy đường.
Harus đang nắm lấy cổ tay cậu với một tay, tay còn lại của hắn giơ lên để tung đòn kết liễu. Sunny không cho rằng sẽ còn lại gì trên gương mặt cậu nếu hắn ta đánh trúng đòn kia.
...Cậu vẫn đang nắm lấy Mảnh Vỡ Đêm Khuya bằng tay tự do.
Xoay thanh tachi lên trên, Sunny đâm nó về phía cổ họng tên gù. Một tia bất ngờ hiện lên mắt, Harus thay đổi quỹ đạo của đòn tấn công, biến nó thành một đợt ngăn cản.
Lưỡi kiếm sắc như dao cạo cắn vào những mắc xích quấn chặt trên cánh tay hắn và dội đi.
Nhưng mà, đã cho Sunny cơ hội để giật tay ra khỏi và nhảy lui về phía sau. Bất chấp việc tay cậu bầm dập và run rẩy, cậu lại đặt nó lên Mảnh Vỡ Đêm Khuya và lại đối mặt Harus.
Tên lưng gù nghiêng đầu và nhìn Sunny chăm chú với biểu hiện thú vị.
''Sâu bọ lươn lẹo...sao mày làm được?"
Sunny nhếch mép cười.
"Mày muốn biết lắm ha?"
Rồi, cậu nhăn mặt và nói thêm sau vài giây trong sự đau đớn yên lặng.
"...Tao vẫn có thể thấy mày nhờ Phân Loại của tao."
Harus mỉm cười.
"Ồ? Tốt...cảm ơn nói tao biết..."
Dứt lời, hắn ném tay về phía trước.
'Hắn ta làm gì vậy?'
Khoảng cách giữa hai người họ là quá xa cho một cú đấm...
Nhưng giây kế tiếp, Sunny nhận ra sai lầm của mình. Nhưng đã quá trễ.
Sợi xích đột ngột bay khỏi tay tên gù và ngay lập tức vượt qua khoảng cách giữa họ. Trước khi Sunny kịp phản xạ, nó đã quấn chặt quanh chuôi kiếm của Mảnh Vỡ Đêm Khuya.
Rồi, Harus kéo nó lại với lực lượng phi thường.
Sunny hoặc là phải cho phép bản thân bị ném xuống sàn nhà ngay trước mặt tên đồ tề tàn nhẫn hoặc là thả thanh kiếm ra. Cậu chọn lựa chọn thứ hai.
Mảnh Vỡ Đêm Khuya bay đi thật xa và rơi trên sàn đá với một âm thanh du dương. Có rất ít hi vọng để có thể lấy lại nó...và Sunny không cho rằng Harus sẽ cho cậu đủ thời gian để hủy và triệu hồi nó lại.
Đúng vậy, gần như ngay tức thì, tên gù đáng sợ đã lao về phía cậu, cái nắm đấm búa tạ của hắn chuẩn bị đập nát từng khúc xương trên người Sunny.
'Đi chết đi thằng khốn!'
Sunny gầm gừ và lao về phía trước. Né một đòn tấn công trí mạng, cậu vặn người và tung ra một đòn tấn công mãnh liệt của bản thân. Nắm đấm cậu đánh trúng cằm tên gù, khiến Harus thụt lùi.
Sunny có lẽ gầy gò và không cao như đa số người trưởng thành, nhưng cậu cũng không còn là một thằng nhóc yếu ớt đầu đường xó chợ nữa.
Sức mạnh của chín trăm mảnh bóng, mỗi mảnh đều từ một cuộc chiến đấu chết chóc với những thứ kinh dị khó tưởng tượng, đang chảy trong máu cậu. Cậu mạnh mẽ hơn hẳn vẻ bề ngoài.
Đủ mạnh để có thể tay không mà đấm vỡ tan đá tảng.
...Vậy mà, cậu vẫn còn kém xa mới đủ mạnh bằng Harus. Mặc dù hơi bất ngờ bởi đòn đấm vào mặt, tên lưng gù không có vẻ bị thương nghiêm trọng. Còn đòn tấn công kế tiếp của hắn thì suýt khiến Sunny khuỵu xuống.
Trong vài giây ngắn ngủi, hai người họ quấn vào nhau trong một trận chiến bạo lực, dã man. Dùng nắm đấm, chân, và ngay cả răng, họ làm bất cứ thứ gì trong khả năng để tiêu diệt kẻ địch. Harus chiến đấu với những kĩ thuật điêu luyện của một kẻ sát nhân giàu kinh nghiệm, còn Sunny thì chiến đấu với sự khôn ngoan của một con thú hoang dại bị dồn vào chân tường, thứ mà hoàn cảnh lớn lên tàn nhẫn đã dạy cậu.
Tên gù chiếm lợi thế hơn hản trong trận chiến đó. Với sức mạnh phi thường và cân nặng cũng như tầm với hơn hẳn, tất cả những gì hắn phải làm là vật Sunny xuống đất. Biết vậy, Sunny làm mọi thứ để tránh không rơi vào tình cảnh vật lộn. Cậu vặn người và di chuyển, né đôi tay to đùng của tên gù, và tung ra hết đòn này đến đòn khác.
Không lâu sau đó, Harus đã chảy máu từ nửa tá vết cắt trên gương mặt góc cạnh của hắn. Nhưng Sunny thì tệ hơn nhiều. Nắm đấm của tên gù, và đặc biệt là thứ xích chết tiệt kia của hắn, để lại những dấu hằn tồi tệ trên khắp người cậu. Làn da trên trán cắt đứt, và một dòng máu đang chảy xuống mặt cậu.
Thường thì, đó sẽ khiến một người bị mù lòa. Nhưng cả hai mắt cậu vốn đang mù; cậu đang dùng mắt của bóng để nhìn.
'...Trớ trêu nhỉ.'
Dù vậy, chỉ là vấn đề thời gian đến lúc Sunny mắc phải sai lầm. Và rất nhanh chóng, cậu đã mắc phải sai lầm.
Sunny chỉ chậm một tích tắc, nhưng Harus chỉ cần nhiêu đó để đánh bàn tay to đùng của hắn vào vai cậu. Rồi, hắn nắm lấy nó với đủ sức mạnh để khiến xương của Sunny rên rỉ, và cướp đi lợi thế duy nhất của cậu - sự nhanh nhẹn.
Sunny trợn to mắt, còn tên gù thì nhếch mép cười.
"...Đến lúc chết rồi, sâu bọ."
Dứt lời, hắn ném cậu vào tường, khiến một mạng lưới những vết nứt tỏa ra bề mặt đá. Đau đớn và mất phương hướng, Sunny cảm thấy có gì đó lạnh lẽo và không thể tránh được bóp lấy cổ mình.
Nhìn nạn nhân của hắn vào thẳng mắt, Harus bóp cổ Sunny và mỉm cười.
"Tốt. Tốt là mày có thể nhìn thấy đường. Thường thì chúng không thể. Quả là đáng tiếc..."
Sunny giơ nắm đấm lên và đánh vào mặt tên gù, nhưng không có kết quả. Cậu không thể tìm được điểm tựa vững vàng hoặc là di chuyển thân mình để tung ra một đòn đánh đàng hoàng.
Bất chấp, cậu lại thử, lần nữa rồi lần nữa.
Làn da trên mặt kẻ đang thắt cổ cậu nứt ra, để nhiều máu hơn nữa chảy xuống, nhưng Harus vẫn tiếp tục cười, nhìn cậu với nhiều hứng thú.
"Tốt. Tốt. Thật sự rất tốt...rất, rất tốt..."
Sunny yếu ớt giơ tay lên lần nữa, nhưng khựng lại, chần chừ trước khi đánh tên lưng gù một lần nữa.
Với chút không khí còn lại trong phổi, cậu thở khò khè:
"Này, thằng khốn...mày có nhớ...tao đã nói...tao không muốn dùng chiêu trò gì...để giết mày?"
Harus chỉ mỉm cười.
"...ừ thì...đó...đó là chiêu đó..."
Cùng lúc, cậu đánh vào gương mặt của tên gù lần nữa. Biết những cú đấm đó không đủ mạnh mẽ để thay đổi được gì, Harus không phản ứng.
Nhưng lần này, một lưỡi dao ma quái đột ngột xuất hiện trong tay Sunny vào khoảnh khắc cuối cùng. Không như Ký Ức thông thường, thứ này tự dệt ra từ hư vô và gần như ngay tức khắc.
Rồi, nó đâm xuyên trán Harus và cắm sâu vào não hắn, giết hắn ngay tại chỗ.
Nụ cười đóng băng trên môi tên gù. Mắt hắn mở to, rồi chậm rãi biến thành đục ngầu. Cái nắm tay chặt chẽ trên cổ Sunny yếu đi.
Rồi, hắn ngã gục xuống đất như một con ma nơ canh bị vỡ, đôi mắt trống rỗng vẫn mở to và nhìn chăm chú vào không gì cả.
Sunny ngã xuống đầu gối và hít vài hơi mệt nhọc.
"Chết đi...thằng khốn. Chết, chết, chết đi..."
Một nụ cười phẫn nộ và ác độc hiện lên mặt cậu.
"Chết và xuống địa ngục bầu bạn với lãnh chúa của mày đi!"
Run rẩy, cậu dùng bức tường để đứng dậy và nhìn tên đồ tể đã chết với sự pha trộn giữa ghét bỏ, thắng lợi, và căm thù.
Sau một lúc, cậu nói:
"Không muốn không có nghĩa là tao sẽ không làm vậy, thằng ngu."