Chương 299: Phản Chiếu Vặn Vẹo
Ở đại sảnh của tòa lâu đài cổ đại, không khí đầy những tiếng hét và thép va chạm, những dòng sông máu đổ xuống sàn đá trắng. Nhưng trong cái hành lang rộng rãi mà Sunny và Harus bây giờ đang ở, sự hỗn loạn mà ngự trị ở trên có vẻ nhỏ tiếng và xa xôi. Ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Nhặt lấy Mảnh Vỡ Đêm Khuya từ sàn đá lạnh lẽo, Sunny vươn vai và nhìn tên lưng gù. Có một ngọn lửa băng giá, hắc ám cháy sâu trong mắt cậu.
"...Tuyệt vời thật. Cuối cùng hai ta cũng ở một mình."
Tên lưng gù nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt thủy tinh của hắn, không nói gì cả. Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên môi Sunny.
"Sao, không phản ứng? Ừ thì, cũng được thôi. Cho phép tao tự giới thiệu. Tên tao là Sunny... và tao đã thèm khát giết mày từ rất, rất lâu rồi."
Harus đứng bất động, nhìn cậu với sự hờ hững, buồn chán y hệt. Một chút giận dữ hiện lên mặt Sunny.
Bước một bước khó thấy sang một bên và hơi vặn người, cậu nói bằng giọng vô tư:
"Nói thật, Harus, tao đã giết rất nhiều quái vật. Trong số chúng có Sinh Vật Ác Mộng, và cũng có vài nhân loại. Tao đã giết một hai người. Nhưng tao chưa từng làm vậy vì thù hằn gì cả. Tao chưa từng tận hưởng việc giết người...quá nhiều."
Cậu ngưng lại, rồi phun nước bọt, giọng nói run rẩy:
"Nhưng tao sẽ tận hưởng giết mày."
Sunny nắm lấy chuôi của Mảnh Vỡ Đêm Khuya bằng cả hai tay và bước về phía trước, đâm xuyên thủng tên lưng gù với ánh mắt phẫn nộ.
"Mày là mọi thứ tao ghét. Chỉ việc mày tồn tại cũng khiến tao cảm thấy bị xúc phạm. Mày khiến tao phát bệnh, và chỉ lý do đó thôi là tại sao tao sẽ giết mày. Mày không xứng đáng được sống."
Harus chớp mắt và tiếp tục lườm cậu, bất động. Sunny ngừng lại cách hắn vài mét và gầm gừ, bực bội vì không có trả lời.
"Mày có biết tao đã phải làm gì, tao đã phải hi sinh thứ gì, tao phải buông bỏ bao nhiêu để không trở thành nô lệ của người khác? Vậy mà mày ở đây...sống như một tên nô lệ mà còn là tự nguyện...thằng khốn, thứ gì cho mày cái quyền lợi đó? Ai cho mày ý tưởng mày được phép thở cùng không khí tao thở?!"
Tên lưng gù cuối cùng cho thấy hắn nghe được Sunny. Với biểu hiện hơi khó chịu, hắn lắc đầu và nói:
"Nói, nói, nói. Mày nói nhiều quá, đồ sâu bọ."
Sunny cười nhếch mép, một tia nguy hiểm xuất hiện trong mắt cậu:
"Ừ? Mày làm gì được tao?"
Harus cũng mỉm cười.
Nụ cười của hắn lạnh lẽo, không tự nhiên và đáng sợ.
"Bẻ gãy mày. Làm đôi. Dù sao mày sẽ phải chết. Tất cả bọn mày."
Sunny nhướng mày.
"Ồ, thật vậy à? Tại sao vậy hả?"
Tên lưng gù nhún vai và vươn tay ra. Dệt từ những tia sáng, một sợi xích nặng nề xuất hiện trong không khí, quấn quanh tay hắn từ cổ tay đến cùi chỏ. Rồi, hắn nhăn nhó và thẳng lưng hết mức khuyết tật của hắn cho phép.
Trước đó, hắn có vẻ có cùng chiều cao với Sunny. Nhưng bây giờ, Harus đứng cao hơn hẳn cậu gần ngang bằng Tessai. Cái dáng người vặn vẹo của hắn tỏa ra sức mạnh tàn nhẫn, dã thú. Trong lúc hai ánh sáng hăm dọa cháy lên trong cặp mắt mờ đục, hắn gầm gừ:
"Vì đó là thứ Lãnh Chúa muốn."
Sunny cười.
"Lãnh Chúa? Lãnh Chúa Tươi Sáng? Tao không muốn khiến mày thất vọng thằng ngu, nhưng lãnh chúa của mày chết rồi."
Harus lườm cậu với sự mơ hồ chân thành. Rồi, khóe miệng hắn cong lên. Với thứ gì đó tương tự sự thương hại, hắn nói:
"Sâu bọ tội nghiệp. Mày thậm chí còn không biết trung thành nghĩa là gì, phải không? Sống hay chết...không quan trọng."
Sunny gầm gừ lại.
"Mày nói đúng! Tao không hiểu."
Cuối cùng, cậu giơ kiếm lên và chuẩn bị tấn công.
"Mày biết không...tao dành rất nhiều thời gian để cố tìm hiểu Kĩ Năng Phân Loại và Khiếm Khuyết của mày. Nhưng bây giờ, tao mừng vì đã không biết. Tao không muốn giết mày dùng chiêu trò gì cả. Tao chỉ muốn hủy diệt mày..."
Harus lắng nghe. Một nụ cười chế giễu hiện lên môi hắn.
...Và rồi, Sunny đột nhiên mù lòa.
Một giây trước đó, Sunny đang nhìn dáng người đáng ghét và đáng sợ của tên gù. Rồi, đột ngột, thị giác của cậu biến mất, bị thay thể bởi bóng tối vô tận.
'Cá...'
Gần như ngay tức thì, một cú tấn công khủng khiếp khiến cậu bay ngược ra sau. Sunny đụng vào bức tường của hành lang rồi ngã xuống sàn, để lại một đường máu trên đá lạnh lẽo. Xương cậu rên rỉ, nhưng vững thủ vững, nếu như chỉ vừa đủ.
Harus, người mà đã đấm vào ngực cậu, sợi xích nặng nề quấn quanh nắm đấm, lao về phía trước với tốc độ kinh khủng, ý định nghiền nát đầu kẻ địch bằng đế giầy của hắn. Chuyển động của hắn nhanh chóng và hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Nhưng khiến hắn bất ngờ, cái thằng nhóc khốn nạn kia lại bằng cách nào đó đã lăn đi và nhảy lùi về phía sau, né tránh cái chết chỉ tính bằng tích tắc.
Sunny trượt về phía sau và đứng dậy, mù quáng vung Mảnh Vỡ Đêm Khuya thành một đường cung rộng ngay trước mặt. Lưỡi kiếm tachi trượt tên gù sát nhân hoàn toàn, nhưng đã câu cho cậu một giây để khôi phục.
Mà nó cũng không giúp gì nhiều.
Cậu vẫn bị mù.
'Đương nhiên...giờ thì có thể hiểu được.'
Sunny cuối cùng đã biết được bí ẩn quanh Harus. Cậu hiểu được tại sao nhiều người Ngủ, cho dù tài năng và có Kĩ Năng Phân Loại mạnh mẽ đến mấy, đều bằng cách nào đó bị khiến cho bất lực và dễ dàng bị tên đồ tể của Gunlaug làm thịt.
Cậu cũng hiểu được tại sao lại không có một nhân chứng nào cho vô số vụ giết người mà Harus đã thực hiện. Không ai từng nhìn thấy hắn giết nạn nhân - xác của họ luôn luôn được tìm thấy sau khi mọi thứ xong xuôi.
Không phải vì tên gù đáng sợ này có thể di chuyển như bóng mà hay là hắn sở hữu sức mạnh vĩ đại nào đó mà không ai thậm chí có thể kháng cự.
...Đó là vì Kĩ Năng Phân Loại của hắn có thể theo đúng nghĩa đen khiến người khác không thể nhìn thấy hắn.
Hay thấy bất cứ thứ gì khác.
Không cần biết đối thủ của hắn tài năng và mạnh mẽ đến mấy. Một khi bị mù, mọi kĩ thuật và Kĩ Năng của họ đều là vô dụng. Giết một người mù là một việc dễ dàng.
Nó cũng không quan trọng nếu có ai ở đó để thấy Harus giết người - miễn sao hắn muốn, hắn sẽ không bị nhìn thấy trong thời gian hắn cảm thấy thích.
Đó là cách mà huyền thoại về tên đồ tể khủng khiếp đã ra đời. Dù sao thì người ta luôn sợ hãi hơn thứ họ không thể nhìn thấy.
Sunny phun ra một ngụm máu và nhăn mặt.
Thật tốt khi lại biết thêm một bí mật.
Câu hỏi là...liệu cậu có thể sống nổi sau khi biết được sự thật?