Chương 333: Vào Trong Bụng Quái Vật
Ngồi trên sàn đá lạnh lẽo, Sunny hít một hơi thật sâu và nhìn những người xung quanh.
Tất cả bọn họ đều kiệt sức, bị thương, đầy máu và đất, và chỉ hơi tỉnh táo. Bộ giáp của họ vỡ tan và rách nát, và những gương mặt thì tái nhợt. Họ ngồi trên mặt đất, quá mệt mỏi để có thể di chuyển hay là nói chuyển, hô hấp nặng nề, và nhìn xuống sàn với những ánh mắt trống rỗng.
Có quá ít những người còn lại...
Nhưng cũng nhiều hơn hẳn dự tính của cậu.
Khoảng một trăm người Ngủ đã sống trận chiến Tòa Tháp Đỏ. Họ là những người mạnh mẽ và gan dạ nhất...nhưng chủ yếu, là những chiến binh may mắn nhất của Quân Đội Mộng Giả. Bốn phần năm bọn họ đã ngã xuống trong đợt thảm sát.
Không phải nhắc đến năm trăm người mà đã chết trong cuộc chiến đẫm máu vì Lâu Đài Tươi Sáng.
Một trăm người này là còn lại từ hơn một ngàn người mà đã sống trên Vùng Đất Lãng Quên trước khi Ngôi Sao Thay Đổi đến Thành Phố Hắc Ám như một điềm báo thảm họa phi thường. Như một sứ giả của sự thay đổi tàn phá.
Nhưng Sunny ghê gớm và khiếp sợ cũng ngang bằng cậu ngạc nhiên và sung sướng. Cậu thật lòng đã cho rằng số người mà đến được đây chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
...Nhìn quanh, cậu tìm kiếm những gương mặt quen thuộc.
Nephis và Cassie đương nhiên ở đó. Kai cũng vậy. Effie đang ngồi một đống dựa vào tường, chỉ mặc mỗi bộ váy chiton trắng của cô, bây giờ đã rách rưới và nhuộm hoàn toàn màu đỏ. Bộ giáp của cô có vẻ như đã hoàn toàn bị phá hủy.
Caster cũng ở đó, đang băng bó một vết thương nông cạn trên vai. So sánh với những người sống sót khác, hắn ta có vẻ sạch sẽ kì lạ. Nhưng mà, bộ giáp của hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Có vẻ như ngay cả tốc độ phi thường của hắn cũng không đủ tránh khỏi sự phẫn nộ của bầy quái vật.
Seishan đứng hơi cách bọn họ, bị vây quanh bởi một chục Nữ Hầu còn sống. Người phụ nữ xinh đẹp bị thương nặng nề, làn da bóng lưỡng của cô ta và ánh mắt lấp lóe lúc này đã trở nên ảm đạm và mờ nhạt. Từ những gì Sunny có thể thấy được, cô ta chỉ vừa đủ còn sống.
Cậu cũng nhìn thấy Aiko, người đang ngồi trên sàn, chùi nước mắt khỏi gương mặt tinh xảo.
Nhưng mà có nhiều người cậu không nhìn thấy.
Tên thợ săn mặt thẹo mà đã chào đón họ trở lại khu dân cư bên ngoài sau chuyến thám hiểm dài đã chết. Park cũng vậy, người bạn vô tư của hắn và đã là đầu sỏ cho việc biến Effie thành một anh hùng cổ tích trong những câu chuyện của hắn.
Những tên lính canh nhiều chuyện mà đã hỏi Sunny về việc ai có thể là người giết Harus cũng không còn. Và tên trẻ tuổi mà đã cho rằng nói chuyện với Sunny rất nhức đầu cũng vậy.
Stev, tên khổng lồ mập mạp mà phụ trách Chợ Ký Ức dưới quyền của Gunlaug cũng không đến được đây. Có lẽ đó là tại sao Aiko, bạn hắn, đang yên lặng rơi nước mắt.
Kể cả Gemma, vị thủ lĩnh gan dạ của những Thợ Săn của Thành Phố Hắc Ám cũng đã biến mất. Sunny không biết thứ gì đã có thể giết được gã đàn ông tưởng chừng bất tử, nhưng cậu cho rằng chuyến săn cuối cùng của hắn ta chắc chắn là một cảnh tượng hoành tráng. Đa số người mà Gemma mang đến phe của Ngôi Sao Thay Đổi cũng đã chết.
Và rất, rất nhiều nữa.
Sự vắng mặt của họ đè xuống những người còn sống như một gánh nặng vô hình.
Nhưng những người sống sót không có thời gian để buồn bã, ít nhất là không phải hiện tại. Họ vẫn chưa thoát khỏi ác mộng này.
Thật ra thì họ chỉ vừa mới tiến vào bụng con quái vật.
Dời mắt khỏi trăm người Ngủ, Sunny nhìn vào sâu bên trong Tòa Tháp Đỏ.
Đã từng có lúc toàn bộ tòa tháp là trống rỗng, nhưng bây giờ, san hô mọc khắp nơi bên trong nó. Chúng trông như những ngọn thác nước máu đã đông cứng, như thể những con sông đã từng chảy từ trên đỉnh Tòa Tháp để rồi đột nhiên hóa cứng. Vì vậy, khó để nhìn thấy có gì ẩn nấp bên trong tòa kiến trúc đá tảng này. Xa hơn nữa, bên trong tòa tháp phủ bởi một thứ hắc ám lạnh lẽo.
Ngưng lại vài giây, Sunny quyết định không cử cái bóng đi dò xét. Khủng Bố Đỏ Thắm đã cho thấy nó có khả năng tổn thương cái bóng, nên cậu không muốn mạo hiểm sự an toàn của người giúp đỡ vô giá này.
Thay vì vậy, cậu liếc sang Neph.
Ngôi Sao Thay Đổi nhìn vào ánh sáng đang tăng lên và đang nhấn chìm Vùng Đất Lãng Quên. Đến lúc này, ánh sáng bên ngoài đã gần như mù lòa. Trên mặt cô, có một biểu hiện đăm chiêu kì lạ.
Trong lúc Sunny quan sát, cô quay người lại và ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh Tháp.
Sau một lúc, cô cau mày, rồi đối diện những người sống sót. Giọng nói bình tĩnh của cô vang vọng trong bóng tối của tòa tháp cổ đại:
"Đến lúc đi rồi. Tập trung sức mạnh. Chúng ta sắp đến nơi!"
Những người Ngủ nhìn cô với ánh mắt mệt mỏi, ánh sáng hi vọng cháy lên trong họ với sức mạnh mới có thêm. Chậm rãi, họ đứng dậy. Những người tương đối ổn hỗ trợ những người bị thương nghiêm trọng. Những người bất tỉnh đang được mang theo bởi bạn bè hoặc là những chiến binh khác.
Nhanh chóng, đoàn người tiến sâu hơn vào Tòa Tháp. Nephis đi ở phía trước, nắm lấy tay Cassie. Bằng cách nào đó, Sunny lại trở thành đang đi cạnh họ.
Nhìn hai cô gái trẻ, cậu muốn nói gì đó, nhưng không có từ gì hiện ra trong đầu. Thay vì vậy, Neph là người lên tiếng.
Liếc sang Sunny, cô ngập ngừng một chút, rồi nói:
"Cảm ơn. Vì rung chuông. Và...vì mọi thứ."
Cậu nhìn cô ta một lúc lâu, rồi nhún vai.
"Không cần cảm ơn tôi. Chúng ta là đồng mình. Không phải sao?"
Cô hơi mỉm cười và giữ im lặng sau đó.
Nhanh chóng, họ đi qua rào cản san hô và đến gần trung tâm Tòa Tháp.
Ở đó, biển hắc ám bị cầm tù dưới một phong ấn không thể vượt qua.
Trước mặt họ là một hồ nước đen rộng lớn. Bề mặt của nó hoàn toàn yên tĩnh và bằng phẳng, như một cái gương ghê rợn làm từ hắc ám thuần khiết. Mặc dù nước đục và không ai có thể nhìn được cái giếng khổng lồ này sâu bao nhiều, Sunny có cảm giác nó sâu đến không thể tưởng tượng nổi. Cậu có cảm giác nó đến độ sâu mà chỉ ý nghĩ về ánh sáng cũng là bất khả thi.
Trong lúc họ nhìn trong sự yên lặng trang nghiêm, một gợn sống nhỏ bé lan tỏa khắp bề mặt nước biển bị cầm tù. Như thể nó đang gắng gượng tràn ra khỏi mép hồ để thoát đi. Nhưng mà, lực lượng vô hình mà giữ nó lại là quá mạnh mẽ để có thể vượt qua, ngay cả cho sinh vật bao la, bất tận, không thể tưởng nổi này.
Quay đi khỏi mặt gương đen ghê rợn, Sunny nhìn vào hắc ám và cau mày.
Núp trong bóng tối, cách xa những ánh đèn của nhân loại, vô số bóng dáng đang đứng bất động, nhìn họ chăm chú.