Chương 383: Nhà Nghiên Cứu Hèn Nhát
Sunny chậm rãi lăn sang bụng, rồi lên gối. Cậu thở dốc, cả cơ thể cảm giác như thể nó vừa bị nhét qua máy nghiền thịt. Bậc Thầy Roan thì trông gần như không hề bị ảnh hưởng.
Kị sĩ đã đứng dậy quấn cái khăn quàng cổ xanh dương lại với vẻ mặt thư giãn.
Khu rừng quanh họ cũng phát ra tiếng thở phào gần nhân loại. Những cây cổ thụ rên rỉ răng rắc, vươn lại những cành nhánh lên phía mặt trời. Những thứ mà đã bị gãy thì nằm lại trên đất, thêm vào lớp gỗ chết không thể xuyên thủng.
Sunny liếc qua gã đàn ông lớn tuổi với chút ghen ghét, rồi đứng dậy và cố rũ bỏ sự kiệt sức. Sau khi bỏ ra vài phút để nghỉ ngơi và tham lam uống nước từ Suối Vô Tận, cậu lại gần như cảm thấy đang sống. Liếc qua người đàn ông cao, cậu hỏi:
"Làm sao ngài có thể bay lên đó bằng con griffin? Tôi không có ý mạo phạm..., nhưng mà đó có vẻ là thứ mà chỉ người điên khùng mới làm."
Roan cười.
"Ta không bay lên quá cao trừ khi thật sự phải. Thường thì, cậu sẽ có thể bay trên những hòn đảo đang hạ xuống mà không phải chịu quá nhiều áp lực. Sau một lúc, cậu sẽ có thể phát triển được cảm giác cơ thể sẽ chịu được bao nhiêu, và bao lâu."
Ông ta mát xa bờ vai rộng và nói thêm, có chút tự hào trong giọng nói:
"Thêm nữa, ta dù gì cũng là Bậc Thầy. Ta có thể chịu đựng tốt hơn một người Thức Tỉnh. Nhưng mà, cậu đã làm rất xuất sắc. Nói thật, ta đã khá chắc là phải từ bỏ cuộc đi tuần này để vác cơ thể đẫm máu của cậu quay lại Thánh Địa ở tốc độ cao nhất, rồi ném nó vào Cổng Dịch Chuyển. Ta đoán họ không nói điêu về đám nhóc Vùng Đất Lãng Quên hử."
Sunny chớp mắt vài lần rồi cẩn thận hỏi:
"...Họ nói gì?"
Gã đàn ông mỉm cười.
"Cứng như đinh, hờ hững với đau đớn và sợ hãi đến rùng rợn, và mạnh...gần như đáng sợ. Đám trẻ đáng sợ, đó là cách mô tả chính xác ta nghe được."
Sunny lưỡng lự một lúc, rồi khịt mũi khinh thường.
"Hờ hững với đau đớn và sợ hãi? Nhảm nhí thật. Tôi tự hào bản thân là một kẻ hèn nhát - ai cũng nên như vậy. Có gì sai nếu hèn? Nỗi sợ hãi giữ người ta sống sót, còn can đảm thì chỉ khiến họ bị giết. Còn đau đớn, thôi cảm ơn. Tôi đã bị đánh, bị đốt, bị đè, bị nhấn chìm, bị cắt, bị đâm, bị chém, bị cắn, bị nhai, và bị mổ ruột đủ cho vài kiếp rồi."
Trong lúc Bậc Thầy Roan cho cậu ánh mắt kì lạ, Sunny nhướng mày lên.
"Ờ...có gì sao?"
Gã đàn ông cao lắc đầu, rồi gãi cằm và nói bằng giọng tự hỏi:
"Không, không có gì. Chỉ là...nếu là thật vậy, Sunless...thì cậu làm gì ở Đảo Xiềng Xích? Chẳng phải cậu nên ở trong thoải mái và an toàn ở nơi như là Bastion?"
Sunny xấu hổ quay đi, rồi ho khan.
"Đó...ờ...có vài lý do cho việc đó. Không ít phần là vì..."
Cậu nhìn sang hai bên, rồi hạ giọng và nói rất nghiêm túc:
"...Ngài chắc không tin nổi, nhưng chính phủ thật ra trả tiền nếu người ta viết lại những thứ về thế giới Mộng Ảo. Và vì Đảo Xiềng Xích phần lớn là chưa được khám phá, họ đã trả tiền thưởng để tôi đi quanh những di tích bám bụi ở đây và ghi chép lại vài thứ. Tôi tính đúng ra là một nhà nghiên cứu được thuê, tin được hay không!"
Cậu cười nhếch mép và quan sát Bậc Thầy Roan đang nhìn cậu chăm chú với biểu hiện khó tin. Sau một lúc, ông ta nói:
"Cậu là một gã kì lạ, cậu biết không?"
Sunny nhún vai.
"Hử? Hình như ai cũng biết cả. Dù sao thì...đừng nói với ai những thứ tôi vừa nói. Tôi không muốn có cạnh tranh."
Gã đàn ông cao chớp mắt vài lần, rồi mỉm cười:
"Không vấn đề. Cậu có cần ta đưa trở về Thánh Địa? Hay là cậu có thể tự quay lại?"
Sunny suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Tôi sẽ ổn. Dù sao cũng không xa. Nếu tôi vội vã, thì sẽ có thể quay lại trước buổi sáng và đi thẳng trở lại thế giới thực. Thật ra tôi có việc phải làm ở đó."
Bậc Thầy Roan gật đầu và vỗ vai Sunny.
"Được rồi. Vậy ta đi đây. Hân hạnh được gặp cậu, Sunlesss. Nếu cần gì trong tương lai, đừng ngại mà đến tìm ta ở Thánh Địa."
Dứt lời, ông triệu hồi Tiếng Vang. Một biển những tia sáng trắng xuất hiện từ không khí và xoáy tròn, chậm rãi biến thành hình dáng một con griffin mạnh mẽ. Con thú có cánh đứng sừng sững nhìn xuống Sunny như một thứ khổng lồ pha trộn giữa sư tử, đại bàng, và ác mộng thuần khiết. Chậm chạp, nó hạ đầu xuống, nhìn cậu chăm chú với cặp mắt xinh đẹp, phi nhân loại.
Cái mỏ của nó đáng sợ không kém gì của Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp.
Sunny hơi căng thẳng và lui lại vài bước, chuẩn bị tan biến vào bóng tối bất cứ lúc nào.
Cậu không thật sự nghĩ rằng Bậc Thầy Roan bỗng dưng sẽ tấn công cậu, nhưng hoang tưởng là tốt hơn chết.
Gã đàn ông cao triệu hồi bộ giáp, rồi dễ dàng nhảy lên lưng griffin và giơ lên nắm đấm để chào Sunny. Giây kế tiếp, Tiếng Vang vươn cánh và đẩy bản thân khỏi mặt đất, khiến một cơn cuồng phong bay ra mọi hướng.
Sunny cố gắng để đứng vững, rồi nhìn theo con griffin bay về phía xa. Chậm rãi, biểu hiện thân thiện biến mất khỏi gương mặt cậu.
'Ừ thì, biết gì chứ...'
Vị Bậc Thầy nổi tiếng kia hóa ra khá là dễ chịu. Phải nói, ông ta là Truyền Nhân thông qua cưới hỏi, chứ không phải từ lúc mới sinh...dù vậy, Sunny vẫn đã cho rằng sẽ bị đối xử với nhiều ghét bỏ và thù hằn hơn, trường hợp tốt nhất là chúng sẽ được giấu sau mặt nạ tử tế giả dối.
Nghĩ lại thì, bản thân vị Thánh mà đang cai quản Đảo Xiềng Xích cũng khá là giản dị, nếu có chút lạnh lùng. Cũng không phải Sunny đã có rất nhiều cơ hội để tương tác với cô sau ngày đầu tiên được cô mang đến Thánh Địa.
Thở dài, cậu đi về phía cái xác con sói quái vật và cho nó bay khỏi mép đảo với một cú đẩy bực dọc.
Cái xác con vật kia rơi thẳng xuống và nhanh chóng biến mất vào sự hắc ám của Bầu Trời Bên Dưới.
Đảm bảo không có gì xuất hiện từ bên dưới hòn đảo để bắt lấy nó, Sunny đứng ở mép đảo vài phút, rồi thở dài...
Và tự mình nhảy vào vực thẳm không đáy đó.