Chương 431: Ngã Từ Thiên Đường
Trong lúc Sunny và cái rương kho báu rơi vào bầu trời tăm tối, vộ tận kia, những mảnh vỡ của đảo đuổi theo sau họ. Nghiền Ép đang dần trở nên yếu hơn, nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để giết đa số người Thức Tỉnh.
Nếu không nhờ sức mạnh từ hai cái bóng, Sunny đã chết từ lâu. Và kể cả với chúng, cậu cũng gần thành cái xác hơn bản thân mong muốn. Cả cơ thể cậu bầm dập, rướm máu, và đầy đau đớn.
...Cậu có thể thấy cơ thể đó rất rõ ràng, vì, ngoài việc vô cùng tơi tả thì Sunny cũng hiện đang hoàn toàn trần truồng.
'Quả là một...cảnh tượng. Chết tiệt!'
Cậu hủy đi Vải Liệm Múa Rối để hấp thụ lại lượng bóng tinh mà đã dùng để triệu hồi nó, và bây giờ không còn lại chút nào để triệu hồi nó lần nữa. Giọt cuối cùng đã được dùng để triệu hồi Cánh Hắc Ám.
Kết quả là, Sunny thấy được bản thân đang rơi vào Bầu Trời Bên Dưới trên một cái rương bật ngang trong lúc không mặc gì trên người ngoài cái túi và tấm da mà đang giữ cánh tay gãy cố định. Hi vọng duy nhất của cậu vào lúc này là Bậc Thầy Roan hoặc Thánh Tyris đột nhiên xuất hiện để cứu cậu và nhìn thấy cậu ở trạng thái này.
Cậu thà rớt vào Xé Rách còn hơn sống qua cảnh xấu hổ đó.
Ừ thì...không hẳn.
'Xin lại lời đó. Cả hai người họ có thể xuống từ tầng mây và cùng bế mình đi. Mình không ngại! Thật sự!'
Nhưng không có ai đến cả. Né một tảng đá nặng nề và cố gắng lướt trong đống hỗn loạn, Sunny chậm rãi đẩy cái rương về phía khoảng không trống rỗng của Xé Rách và cầu nguyện không có gì làm tổn thương cái áo khoác dễ vỡ của mình.
Nó đã đủ khó khăn để nghe theo mệnh lệnh của cậu rồi.
Cánh Hắc Ám không thật sự được thiết kế để mang vật nặng. Nó chỉ vừa đủ khả năng chịu trọng lượng của Sunny...và đó là ở điều kiện bình thường. Bây giờ khi mà Sunny từ chối thả ra con Mimic, và cả hai người họ đều bị ảnh hưởng bởi Nghiền Ép, cái áo khoác ma thuật đang trên bờ vực tan vỡ. Thay vì lướt trơn tru khỏi những tảng đá rơi xuống, Sunny và rương kho báu gần như ngã giữa từng cái theo những góc xiêu vẹo.
Không cần phải nói, né những đá rơi đó trong hoàn cảnh này là không dễ. Nhưng bằng cách nào đó, Sunny đã có thể bảo vệ lẫn bản thân và Cánh Hắc Ám đủ lâu để thoát khỏi vùng nguy hiểm đó.
Đến lúc này thì Nghiền Ép đã trở nên gần có thể chịu được.
Ngồi trên nắp rương và cảm giác cái áp lực tồi tệ kia đang dần yếu đi với mỗi giây, Sunny nhăn nhó vì đau đớn, rồi thở phài nhẹ nhõm. Gió mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào gương mắt nóng bừng, cũng như...ừ thì, mọi thứ khác. Nhìn chung, cú ngã không phải quá khó chịu.
Nhưng rồi, một ý nghĩ đột nhiên hiện vào tâm trí cậu.
'...Mày nhẹ nhõm cái gì hả, thằng ngu?'
Ờ...đúng rồi.
Cúi xuống, Sunny không thấy gì ngoài hắc ám vô tận là Bầu Trời Bên Dưới đang nhanh chóng đến gần.
Vực thẳm bất tận kia vươn xuống mãi mãi, và từ đó sẽ không có lối thoát. Trừ khi biết bay.
Đó là nơi cậu đang rơi đến.
Ngoại trừ Sợi Chỉ Định Mệnh hoàng kim mà Sunny đã thấy biến mất vào đáy sâu của Xé Rách, cậu hoàn toàn không có lý do gì để tin tưởng bản thân sẽ có thể sống sót cú ngã vào Bầu Trời Bên Dưới, chứ đừng nói đến việc trở lại Thánh Địa và thế giới thực. Khả năng cao là cậu sẽ hóa điên, hoặc là bị thứ titan khủng khiếp nào đó từ dưới độ sâu kia ăn thịt, hoặc chết đói.
Mạng sống của cậu, gần như đúng nghĩa đen, treo trên sợi chỉ.
...Nhưng ngay hiện tại, cậu không quan tâm. Cậu chỉ quan tâm đến sự thả lỏng thế chất đến từ việc không bị Nghiền Ép đè nén. Cậu vẫn bị thương và đau đớn khắp nơi, nhưng trải nghiệm chúng ở lượng thông thường gần như là sung sướng.
'Những thứ nho nhỏ đó rất quan trọng...'
Như là không liên tục bị nghiền ép bởi lực lượng ma thuật vô hình, đầy sát ý. Hoặc là thoải mái nghỉ ngơi trên cái nắp rộng của một rương kho báu thay vì bị mồm nó cắn nát tay chân.
...Những thứ đơn giản kiểu đó.
Bây giờ thì Nghiền Ép gần như đã mất sạch, Sunny dùng Cánh Hắc Ám để đẩy xác Mimic vào sâu hơn trong Xé Rách, cũng như giữ nó cân bằng giữa không trung. Rương kho báu dài và rộng, và nắp của nó thì bằng phẳng. Theo một cách, nó gần như một cái giường cứng, hẹp.
Thật sự thì có những cách tệ hơn nhiều để rơi vào một vực thẳm không đáy.
Sunny nhìn chăm chú đường cong rộng của Xé Rách, cố in hằn kí ức về sợi chỉ hoàng kim vào đầu mình.
Xé Rách nằm ở trung tâm của Đảo Xiềng Xích, vừa to lớn vừa hoàn toàn trống rỗng. Có người cho rằng Tháp Ngà đã từng đứng ngay chính giữa đó, và là hòn đảo đầu tiên phá khỏi những sợi xích. Trải qua hàng ngàn năm, những hòn đảo ở gần nó cũng lần lượt bị hủy diệt, khiến Xé Rách trở nên to lớn hơn.
Đến hiện tại, nó rộng khoảng vài trăm cây số, và từ những gì Sunny có thể nhìn ra, Sợi Chỉ Định Mệnh dẫn đến đâu đó ngay trung tâm nó.
Câu hỏi là...thứ ở đầu bên kia Sợi Chỉ cách bao xa? Thời gian dài nhất mà có người từng bay xuống Bầu Trời Bên Dưới là một tuần. Liệu món đồ vật bí ẩn mà ở dưới vực thẳm còn sâu hơn nữa?
Và thứ đó là gì?
Sunny thậm chí còn không thể đoán. Thứ duy nhất cậu biết là trực giác đã đẩy cậu đến Đá Vặn Vẹo vì nó.
Nếu vậy...nó chắc phải là thứ gì đó mà sẽ giúp cậu sống sót.
Đúng không?
Đương nhiên, định mệnh của cậu cũng có thể là chết dưới đó. Định mệnh không thật sự kì thị bất cứ diễn biến nào, kể cả những cái chết người. Mà sao cũng được, Sunny rồi sẽ biết mà thôi.
...Cũng đâu phải là cậu có lựa chọn.
Cảm giác không khí trở nên lạnh hơn, cậu rùng mình và quan sát bầu trời quanh bản thân trở nên tối và tối hơn.
Nhanh chóng, không còn chút ánh sáng nào trong nó cả.
Sunny đã rơi vào Bầu Trời Bên Dưới.