Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 432: Ngày Đầu Tiên Của Không Gì Cả



Chương 432: Ngày Đầu Tiên Của Không Gì Cả

'Như này...hơi ghê rợn nhỉ.'

Sunny đang ngã xuyên qua một không gian trống rống, lạnh lẽo, tăm tối, không hồi kết. Ở xa bên dưới, những ngôi sao giả đang lấp lánh với thứ ánh sáng trắng mờ nhạt. Nhưng mà, ánh sáng của chúng lại không hề thắp sáng nổi Bầu Trời Bên Dưới. Mọi nơi quanh cậu, chỉ có...không có gì cả.

Sunny nằm nghỉ trên cái rương kho báu, nằm lấy nó bằng cái tay lành lặn. Cậu không có điểm tham khảo nào để nhắm chừng bản thân đã rơi bao xa, nhưng cho rằng khoảng cách đó đang nhanh chóng ra khỏi phạm trù lý lẽ thông thường và lôgic.

Cậu không quá ăn học, nhưng mà, ngay cả cậu cũng biết một vật sẽ mãi tăng tốc ở vận tốc đều đều...theo lý thuyết. Có nghĩa là mỗi giây Sunny rơi xuống, thì tốc độ của cậu đang tăng lên kkhủng khiếp. Đến lúc này thì tốc độ đó chắc chắn là điên khùng.

Nhưng cậu lại không cảm giác được tốc độ đó. Cậu chỉ đôi lúc cảm thấy những làn gió lạnh lẽo vuốt ve làn da. Nếu có một điểm tốt về tình huống hiện tại, thì đó là cậu đã tích lũy được chút tinh túy để có thể lại triệu hồi Vải Liệm Múa Rối. Nên ít nhất thì cậu không còn ở trần nữa.

Nhưng nếu có một thứ cậu biết, thì đó là tộc độ phỏng đoán mà cậu có thể lướt về phía trước với sự giúp đỡ của Cánh Hắc Ám. Thêm vào cân nặng của xác cái rương, cậu có thể sơ sơ tính được khoảng cách bản thân đang đi theo chiều ngang. Tính toán trong đầu, cậu đoán rằng bản thân sẽ đến được trung tâm của Xé Rách trong khoảng một ngày...

Vấn đề là, cậu cũng không có biện pháp đáng tin cậy nào để đo lường thời gian. Có những manh mối cậu có thể thử dùng, như là tốc độ hồi phục tinh túy hoặc là trạng thái của những vết thương, nhưng chúng không hẳn là chính xác.

Trong những câu chuyện về anh hùng, nhiều nhân vật thường rơi vào hoàn cảnh tương tự. Mỗi khi việc đó xảy ra, người hùng sẽ bằng cách nào đó đo lường thời gian bằng lượng râu tóc trên mặt. Buồn là, mặc dù đã mười tám tuổi, Sunny vẫn không thể mọc nổi một bộ râu cho dù chỉ là một bộ râu đáng thương hại. Thật sự đáng tiếc.

'...Mình đúng là không có số làm người hùng.'

Cay đắng thở dài, cậu nhìn chăm chú cái nắp rương và cố đánh giá tình trạng thể chất của mình.

Mọi thứ không tốt, nhưng cũng không quá xấu. Cậu chịu vài vết nội thương vì Nghiền Ép, cũng như vài vết thương xấu xí trong trận chiến với con Mimic. Những vết cắt mà đã lành một nửa bởi con Quái Thú Gương cũng đã mở ra lại từ lúc nào đó, và bây giờ lại đau đớn trở lại.

Đương nhiên vết thương nghiêm trọng nhất là cánh tay gãy.

Trạng thái tâm lý của cậu cũng hơi loạn xạ sau khi bị hình ảnh Sợi Chỉ Định Mệnh đánh đập. May mắn là, có vẻ như không có hậu quả lâu dài gì. Kể cả cơn đau đầu như búa bổ cũng đang trở nên nhạt hơn. Sunny không thể nhớ chính xác những chi tiết về thứ cậu thấy, như thể tâm trí cậu đã hoàn toàn xóa bỏ kí ức đó để bảo vệ bản thân.

Thứ duy nhất còn lại là những mảnh kí ức mà cậu chủ động giữ lại - hình ảnh ánh sáng hoàng kim dẫn sâu vào Xé Rách.

Sunny nhìn chăm chú hắc ám trống rỗng, chờ đợi một chút, rồi chậm rãi thở ra.

'Tuyệt vời. Giờ thì sao?'

Không có câu trả lời.

Sau một lúc - Sunny không hề biết bao lâu - cậu mệt mỏi với việc chờ đợi thứ gì đó xảy ra và quyết định hành động.

'Đành làm vậy thôi...'

Việc đầu tiên cậu làm là triệu hồi Hòm Hám Của.

Sunny đã cho rằng sẽ có một cái rương y hệt xuất hiện cái đã chết, nhưng thay vì đó, thứ cậu thấy là một phiên bản thu nhỏ. Một cái hộp làm từ gỗ đen, với những tấm kim loại củng cố nó, xuất hiện ở trên nắp cái rương kho báu.

Nó trông cỡ một cái hộp đựng trang sức, nhưng không thanh lịch bằng. Thật ra, cái Hòm Hám Của trông dữ dằn hơn là duyên dáng...cách nào đó. Trong lúc Sunny nhìn chăm chú nó, cái nắp hộp hơi nâng lên, để lộ những hàm răng sắt sắc bén.

Cậu chớp mắt.

'Chắc đây là thứ mình có thể làm gọi ra với dung lượng Hồn Tâm hiện tại.'

Lắc đầu, Sunny nhìn Hòm và nói bằng giọng không chắc lắm:

"Lại đây.''

Ngay lập tức, tám cái chân sắt ngắn ngủn xuất hiện dưới cái hộp, và nó bò nhanh chóng đến chỗ gần cậu và ngồi bẹp xuống.

Sunny chần chừ vài giây, liếc nhìn những ngón tay của mình, rồi cẩn thận mở ra cái nắp rương. May mắn là nó không cố cắn chúng.

Tháo cái túi xuống, Sunny chuyển hết đồ bên trong vào cái hộp. Mặc dù nó khả nhỏ, Hòm vẫn nuốt sạch chúng không chút vấn đề.

'...Hoàn hảo.'

Sunny đóng nó lại, vỗ vào cái nắp, rồi hủy nó đi.

Rồi, cậu triệu hồi Mảnh Vỡ Ánh Trăng và cẩn thận cắt cái túi bây giờ trống rỗng thành những mảnh da dài. Dùng tay lành lặn và răng, Sunny bện chúng thành thứ nhìn giống dây thừng, rồi cột bản thân vào cái rương kho báu, và cuối cùng bình tĩnh lại.

Giờ thì những đồng xu của cậu sẽ không đi đâu được cả.

Hài lòng với tác phẩm của mình, Sunny nghỉ ngơi một chút. Cậu đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi...và buồn ngủ.

Ngã xuyên vực thẳm vô tận hóa ra không hề kích thích như cậu đã nghĩ. Thật ra thì nó cực kì buồn chán.

Nhưng mà vẫn có nhiều thứ mà cậu phải làm...

Nhăn nhó, Sunny cẩn thận chuyển trọng lượng và bò đến cuối cái rương. Ở đó, cậu dùng Mảnh Vỡ Ánh Trăng để nới rộng vết nứt ở bên hông con Mimic đã chết và tách ra hai ván gỗ dài từ đó.

Rồi, cậu cuộn lại tấm da cuối cùng và cắn vào nó.

'Sẽ...rất tồi tệ.'

Không cho bản thân quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cậu rút cái tay gãy ra khỏi dây cột, rồi nhanh chóng chỉnh xương...như cậu đã được dạy.

Một cơn đau điếng khiến tâm trí cậu mù lòa.

Khi Sunny lấy lại thị giác và khả năng suy nghĩ, cậu nhìn thấy cảnh tay của mình không còn như kẹo dẻo nữa. Nó đã hơi thẳng.

'Nhiêu đó là được...'

Rít lên và chửi thề, cậu dùng hai tấm gỗ và mảnh da để tạo thành một cái nẹp vững chắc, rồi cẩn thận đặt nó lại vào trong dây treo. Bây giờ, xương gãy của cậu có cơ hội tốt để lành lặn lại.

Hi vọng là vậy.

Sau đó, Sunny triệu hồi Suối Vô Tận và Hòm Hám Của, lấy ra chút thức ăn còn lại bên trong đó, và có một bữa ăn thoải mái kì lạ trên nắp con Mimic đã chết.

Đến lúc ăn uống xong, Bầu Trời Bên Dưới...không hề thay đổi.

Cậu vẫn ngã vào chiều sâu của nó, chậm rãi di chuyển cái rương về phía trung tâm Xé Rách với sự giúp đỡ của Cánh Hắc Ám.

...Cậu cũng hoàn toàn kiệt sức.

Sunny buồn bã nhìn chăm chú vào những ngôi sao giả mạo ở phía xa.

Cậu nhìn chúng đến khi mắt hơi ướt át và suy nghĩ trở nên chậm chạp và mờ đục.

Rồi, cậu nhìn thêm một lúc nữa.

Sau một lúc, cậu suy nghĩ:

'Không chịu nổi nữa.'

Đến lúc này, lượng tinh túy bóng tối của cậu đã được một phần ba. Đánh giá đã là hai mươi bốn giờ kể từ lúc Đá Vặn Vẹo bị hủy diệt, Sunny thở dài, rồi hủy đi Cánh Hắc Ám và cho cái rương ngã thẳng xuống.

Cậu sẽ phải tiếp tục ngã vào Bầu Trời Bên Dưới thêm sáu ngày nữa...tối thiểu. Có lẽ lâu hơn. Sunny lắc đầu, biết rõ rằng những dự tính đó gần như không liên quan gì đến thực tế.

Rồi, cậu làm việc mà chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm...

Cậu cẩn thận nằm xuống trên cái nắp dài của con Mimic, thắt chặt sợi dây nối hai người họ...và nhắm mắt.

Không lâu sau đó, Sunny ngủ say như chết. Hồn nhiên, vô tư rơi vào vực thẳm hắc ám.