Chương 434: Rất Nhiều Không Gì Cả
Triệu hồi Hòm Hám Của, cậu ra lệnh cho cái hòm lắm răng kia leo vào trong...cái hộp to hơn lắm răng hơn kia và mở nắp nó ra. Rồi, cậu bắt đầu huýt sáo một giai điệu vui vẻ trong lúc ném những đồng xu nặng nề vào trong nó.
'Một, hai, ba, bốn...ây da, quả là một ngày đẹp trời...năm, sáu...'
Lần lượt, những đồng xu vàng bí ẩn kia biến mất vào trong Hòm. Sau một lúc, Sunny hơi chuyển trọng lượng, trở nên thoải mái hơn, và tiếp tục thu lấy chiến lợi phẩm.
Cuối cùng, cậu đã thu được gần một ngàn bốn trăm xu từ bên trong con ác quỷ. Đúng như Sunny đã đoán, toàn bộ lớp trên cùng của đống kho báu là thật.
Quả là một phần thưởng phi thường, đáng kinh ngạc! Đột nhiên, mọi thứ mà đã xảy ra có vẻ đáng giá...
Gần như.
Nhìn về khoảng không không ánh sáng quanh bản thân, Sunny thở dài.
'Ai biết được liệu mình sẽ có thể quay lại Thánh Địa? Không có đền thờ kia, những đồng xu này chỉ là vật vô dụng.'
Hơi thất vọng, cậu ngập ngừng vài giây, rồi chuyển ánh mắt trở lại cái rương kho báu mở ra kia.
Lớp trên cùng mà cậu thành công thu lấy đúng là thật, nhưng bên dưới thì...
Sunny chật vật cố không nôn hết đồ trong bụng mình. Bên dưới lớp kho báu, những tay chân và nội tạng của Mimic đè chặt bên trong đó, chiếm cứ gần hết thể tích của cái rương. Cả thứ đó đầy máu đen và phát ra mùi hôi phát bệnh, không kể đến nó trông như một cơn ác mộng đối với cả những đồ tể.
'Kinh tởm...quá kinh tởm...'
Nghĩ đến thứ trước mặt buồn nôn đến mấy, Sunny dùng Mảnh Vỡ Ánh Trăng để cắt xuyên qua đống nhớp nháp kinh tởm kia và moi ra bốn mảnh hồn to đùng với nụ cười rộng lớn. Sau khi lau chùi nó một chút, cậu đặt những viên pha lê hấp dẫn đó vào trong Hòm Hám Của và hủy đi món Ký Ức đó tràn đầy thỏa mãn.
Sau đó, Sunny nhìn chăm chú bên trong cái rương với biểu hiện nghi ngờ.
Tình hình là...cậu chỉ có khoảng ba ngày thức ăn, bên trong Hòm Hám Của. Nếu cậu phân chia chúng đều ra, thì có lẽ sẽ được một tuần. Sau đó...
Sunny gãi gáy, rồi rùng mình và đống cái rương lại với một tiếng ồn ào.
'...Đến lúc đó sẽ nghĩ. Nhưng hi vọng là sẽ không đến!'
Với ý nghĩ đó, cậu leo lại lên trên xác con ác quỷ và nằm nghỉ một chút, nhìn chăm chú vào bóng tối.
Trong lúc thời gian chậm rãi trôi qua, Sunny trở nên càng lúc càng nghiêm trọng. Cuối cùng, cậu đi đến kết luận kinh người.
...Cậu không còn gì để làm cả.
"Đây sẽ là vấn đề."
Một thời gian bất tận sau đó - hoặc chỉ là vài giờ, ai biết - Sunny ngồi trên cái rương và gần như buồn chán đến chết.
Cậu vẫn đang ngã xuống trong vực thẳm hắc ám vô tận. Đương nhiên, cậu làm gì khác được nữa? Có gì khác để làm đâu!
Cảnh Tượng Tàn Nhẫn trong tay, lưỡi kiếm bạc tỏa ra ánh sáng tuyệt vời. Cậu dùng pháp thuật [Ăn Ánh Sáng] của nó để triệu hồi ra ánh mặt trời mà ngọn giáo ảm đạm này đã hấp thụ và tỏa nó ra hắc ám của Bầu Trời Bên Dưới. Nhờ ánh sáng đó, hình dạng hai cái bóng có thể nhìn thấy được, một nằm nghỉ trên bề mặt rương ở bên trái, cái còn lại ở bên phải.
Sunny lắc đầu, rồi nói:
"Tao chán đến chết đây nè. Tao chưa từng chán đến vậy. Làm sao chúng ta có thể sống nhiều tuần trong cảnh chết tiệt này? Tụi bây nghĩ sao?"
Cái bóng vui vẻ ở bên phải cậu chần chừ, rồi giơ lên nắm đấm cổ vũ. Thứ nó muốn nói là khá rõ ràng:
"Cậu làm được mà!"
Cái bóng âm u ở bên trái thì nghiệt ngã nhìn cậu chằm chằm, rồi đơn giản lắc đầu. Ý của nó cũng rất rõ ràng...
"Bỏ cuộc đi cho rồi..."
Sunny chớp mắt vài lần, rồi mỉm cười.
"Ừ thì, tao nghĩ là sẽ ổn thôi. Tao sẽ...cứ cho đây là nghỉ dưỡng. Đúng vậy. Lần cuối tạo có thể thư giãn không phải làm gì là lúc nào? Đúng vậy...không bao giờ! Nếu hai đứa nghĩ kĩ, thì đây là một cơ hội trời cho. Một cơ hội để nghỉ ngơi và lười biếng thỏa thích."
Cậu im lặng một lúc rồi nói thêm:
"Tao thật sự đâu có lựa chọn khác ngoài không làm gì. Quá may mắn, phải không?"
Cái bóng âm u lườm cậu, rồi dùng tay che mặt.
Kể cả cái bóng vui vẻ cũng chần chừ một chút trước khi rụt rè nhún vai.
Sunny cau mày.
"Ý mày là sao, điên? Tao sẽ không điên! Tao đã chán việc điên rồi! Đã làm thử qua một lần cho biết rồi, như cách người ta nói. Có không phần trăm cơ hội tao sẽ bị điên."
Hai cái bóng không trả lời, khiến cậu giận dữ phồng má.
"Sao cũng được! Tại sao tao lại nói chuyện với hai đứa tụi bây? Đâu phải hai quả tạ tụi bây đủ tử tế để gánh một phần cuộc đối thoại này!"
Cậu cau mày và hủy đi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, để bóng tối lần nữa bao phủ mọi thứ. Hai cái bóng trở nên vô hình.
Sau một lúc, Sunny ghét bỏ nói:
"Làm như tao không có đối tượng khác tốt hơn để trò chuyện ấy."
...Cậu để Đá Bình Thường ở đâu rồi nhỉ?
Khi ba ngày trôi qua - ít nhất là Sunny đoán là ba ngày đã trôi qua, vì đó thường là thời gian mà cậu thường cần để hoàn toàn khôi phục tinh túy bóng tối nếu không dùng Rắn Linh Hồn giúp đỡ - cậu quả thật là sắp mất trí.
Phần tệ nhất thậm chí còn không phải buồn chán, mà là sự thiếu vắng hoàn toàn của bất cứ sự kích thích gì từ bên ngoài.
Không gì thay đổi ở Bầu Trời Bên Dưới. Không có gì bao giờ thay đổi. Không có gì bao giờ xuất hiện, hay biến mất, hay là ở đó. Không có gì ngoài hắc ám trống rỗng, những ngôi sao lấp lánh ở xa, và cậu.
Và việc đang ngã.
Lúc ban đầu, Sunny đã lo lắng sẽ gặp phải thứ sinh vật khủng khiếp độc ác, khổng lồ, không thể tưởng tượng nổi nào đó từ dưới vực thẳm. Đó là thứ người ta thường trông chờ từ vực thẳm phải không? Nhưng không có gì cả.
Đến hiện tại, cậu suýt hi vọng gặp phải một hai con titan đi lạc.
Cậu đã nghe nói người ta thường phát điên khi bị cô lập, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ ở tình huống như vậy.
Sunny đã dùng ngày đầu tiên suy nghĩ này nọ, nhớ lại những trải nghiệm của mình và cố học từ chúng.
Cậu tự hỏi về Quái Thú Gương và Cảnh Tượng Tàn Nhẫn. Tại sao ngọn giáo bạc có tên như vậy? Rồi, cậu hiểu ra.
Nó được gọi là Cảnh Tượng Tàn Nhẫn vì lưỡi kiếm đánh bóng của nó cho người ta thấy phản chiếu của bản thân.
Cậu tự hỏi về thuyền đắm, những đồng xu, con Mimic, và người tên là Noctis. Những thứ này liên kết như thế nào?
Sau một lúc, cậu đoán là Noctis đã là một thuyền trưởng của con thuyền cổ đại đó, chủ nhân của con Mimic, và là người được miêu tả trên những đồng xu kì diệu. Noctis có lẽ cũng là người mà đã tạo ra những đồng xu đó.
Đó là tại sao chúng chỉ có thể được dùng ở Thánh Địa của ông ta.
Cậu tự hỏi Kai, Effie, và Cassie đang làm gì.
Cậu tự hỏi về Nephis.
Vào ngày thứ hai, cậu triệu hồi kí tự và thấy cô đã trở thành một con ác quỷ. Sunny nhìn chăm chú bảng đếm mà cho thấy [2/4000] với biểu hiện cứng ngắc, rồi thở dài và chìm vào Hồn Hải.
Ở đó, cậu quan sát tất cả những Ký Ức và những cái bóng của những sinh vật cậu đã giết.
Chỉ mất cậu vài tiếng đồng hộ.
...Hoặc là vĩnh cửu.
Vào ngày thứ ba, Sunny chỉ nằm trên xác con mimic và nhìn chăm chú vào hư vô. Tâm trí cậu đã bắt đầu cư xử kì lạ. Mặc dù không có gì quanh cậu, Sunny đôi lúc có thể nhìn thấy những hình dạng và bóng dáng kì lạ trong bóng tối, cũng như nghe thấy những âm thanh từ phía xa.
Cậu muốn nghĩ chúng là thật, nhưng biết đó chỉ là kết quả của việc giác quan bị đói khát quá lâu. Tâm trí con người kì lạ theo cách đó...họ thật sự không thể chịu đựng quá nhiều không có gì.
Đột nhiên câu chuyện về người mà đã quay trở lại sau bảy ngày hạ xuống Bầu Trời Bên Dưới vì sợ sẽ phát điên trở nên vô cùng hợp lý.
Để khiến bản thân ít nhất nhận thức gì đó, Sunny triệu hồi Chuông Bạc và rung nó lên trong bóng tối, lắng nghe âm thanh du dương trong lúc nó biến mất vào hư vô.
Và bây giờ, cậu đang ngồi trên rương kho báu, nhìn về phía những ngôi sao ở phía xa, và nói chuyện với Đá Bình Thường.
"Vậy, ngày của bạn hôm nay sao rồi hả Đá?"
Ký Ức trả lời bằng giọng của bản thân cậu:
"Cũng như mọi khi thôi. Còn của bạn?"
Sunny yên lặng một lúc, rồi nói:
"Tôi đang tận hưởng kì nghỉ của mình."
Đá Bình Thường bật cười.
"Nghe tuyệt vời đó! Kì nghỉ sao rồi?"
Cậu thở dài.
"Phi thường. Tôi vẫn chưa đến đáy vực thẳm."
Trong một lúc, không có gì ngoài im lặng. Rồi, một câu hỏi mới lại đến:
"...Tại sao tối vậy?"
Sunny mỉm cười yếu ớt.
"Sao lại không tối? Đây là Bầu Trời Bên Dưới cơ mà!"
Nhưng rồi, cậu đứng hình.
'...Cái gì?'
Giọng nói vừa hỏi câu hỏi đó...không đến từ Đá Bình Thường.
Giọng nói đó không phải của bản thân cậu.