Chương 433: Lại Thêm Không Gì Cả
Cái giường của Sunny hơi run rẩy, và cậu cảm thấy gió thổi vào phòng. Vẫn còn ngái ngủ, cậu thở dài và cố kéo cái chăn lên cao hơn. Nhưng mà, thứ chết tiệt kia lại không thấy đâu cả.
'Nó ở nơi quái quỷ nào rồi...'
Miễn cưỡng ra khỏi giấc ngủ, cậu sờ soạng tìm kiếm cái chăn. Thay vì tìm thấy nó thì Sunny lại đột nhiên thấy cả cái giường chếch sang một bên. Giật mình, cậu mở to mắt...và thấy không có gì ngoài hắc ám xung quanh mình.
'Cái?! Ờ...đúng rồi.'
Cậu không phải đang ở trong căn phòng nhỏ ở Thánh Địa. Cậu đang rơi vào vực thẳm không ánh sáng trên xác một con Ác Quỷ Ngã.
Sunny nhìn chăm chú vào hắc ám một lúc.
Rồi, cậu ngáp một cái.
'Ừ thì. Ít nhất ngủ được một giấc ngon lành.'
Cậu quả thật cảm thấy khá là sảng khoái. Đa số những cơn đau đã biến mất hoặc là trở nên nhẹ hơn, và ngay cả tâm trí bị thương cũng có cảm giác thả lõng. Cậu thấy hồi sức, năng động, và nói chung là tốt hơn.
Vấn đề duy nhất là cậu vẫn đang ngã vào cái khoảng trống rỗng không hồi kết là Bầu Trời Bên Dưới.
Sunny gãi sau đầu, bỏ qua những thứ đó, rồi triệu hồi Suối Vô Tận và uống chút nước. Rồi, cậu tập trung và cố đánh giá tình hình.
...Tình hình vẫn tình hình.
Cậu bị vây quanh bởi không gì cả, không có gì thay đổi trong lúc cậu ngủ, và không có gì để cậu có thể làm để thay đổi điều đó.
Sunny thở dài và nhìn chăm chú cái rương kho báu bên dưới thân thể. Sau một lúc, cậu suy nghĩ:
'Nếu nghĩ đến thì, đây quả là nhỏ mọn đến cực điểm ha. Mình không chỉ giết thằng khốn tội nghiệp này, mình còn dùng xác nó làm giường để ngủ. Sỉ nhục thật sự...'
Đâu đó rất xa bên dưới, những ngôi sao giả vẫn lấp lánh ánh sáng trắng kia.
Dựa trên lượng bóng tinh bản thân đã khôi phục, Sunny đoán rằng bản thân đã ngủ khoảng mười hai tiếng. Hơi lâu hơn bình thường, nhưng cậu thật sự kiệt sức sau mọi thứ đã xảy ra.
Những tính toán này đương nhiên là sơ sài. Nhưng nếu cậu cho chúng là đúng, thì có nghĩa là cậu đã rời khỏi Thánh Địa từ sáu ngày trước.
Cậu không hề biết sẽ mất bao lâu để đến được thứ ở cuối Sợi Chỉ Định Mệnh hoàng kim, nhưng cho rằng ít nhất là một tuần...khả năng cao là lâu hơn nữa.
Ở thế giới thực, cơ thể cậu đang được ẩn giấu an toàn trong cái buồng ngủ sang trọng dưới tầng hầm. Cái buồng sẽ giữ cơ thể cậu sống trong vài tháng, nên Sunny không quá lo lắng về thể chất của bản thân...chưa.
Liệu có ai nhớ cậu?
...Có lẽ là không. Kai và Effie đã quen với những chuyến đi lâu ngày của cậu ở thế giới Mộng Ảo, và kể cả nếu như không có chuyến nào lâu như lần này, thì họ cũng sẽ cho rằng cậu quá lười biếng để trả lời tin nhắn và lo việc của mình. Dù sao thì bây giờ họ là những anh hùng nổi tiếng, với lịch kín mít và lắm vấn đề của bản thân họ.
Thầy Julius cũng không có đợi báo cáo gì từ cậu. Những lính canh của Thánh Địa không có thói quen để ý đến ai đến và đi khỏi Thành Thị. Nhiều nhất mà có ai nghĩ đến cậu sẽ là khi Cassie đến từ Đền Thờ Đêm, và cậu không ở đó để giúp Thánh Tyris tiếp cô.
Nhưng cô ta sẽ chỉ cho rằng cậu đang né tránh cô, như cách cậu đã làm trước đó.
Ngồi trên nắm cái rương kho báu đã chết trong hắc ám vô tận, Sunny nhận ra sẽ không ai thật sự quan tâm cậu biến mất. Nhiều thứ đã thay đổi, nhưng càng nhiều hơn nữa vẫn như cũ.
Ném một ánh mắt dài về phía cái bình thủy tinh xinh đẹp trong tay, Sunny bất động một lúc, rồi hủy nó và gõ lên cái nắp của con Mimic.
'Sao cũng được. Ít ra mình có xu!'
Một thời gian sau đó, cậu thực hiện những động tác nhảy múa giữa không trung. Bám vào sợi dây nối bản thân và con Mimic với tay lành lặn, Sunny triệu hồi Cánh Hắc Ám, rồi cẩn thận leo đến bên hông của cái rương to và cố giữ nó thăng bằng để thứ nặng nề kia không lật ngược.
Vì cả hai đều đang rơi xuống với tốc độ phi thường, cơ thể cậu cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Sunny suy nghĩ một lúc về điểm đó, rồi cau mày.
Làm sao có thể như vậy? Hôm qua, cậu đã cho rằng tốc độ của cú ngã sẽ cứ tăng lên theo cấp số nhân, có nghĩa là đến một lúc nào đó cơ thể cậu chắc chắn sẽ đơn giản bị xé rách...có lẽ vậy.
Nhưng bây giờ, cậu hiểu được giả thuyết đó là sai lầm. Vì cậu có thể thở ở Bầu Trời Bên Dưới cũng như cảm nhận được gió - hay nói đúng hơn là cảm nhận không khí mà bị cơ thể cậu rơi xuống chạm phải - có nghĩa là tốc độ cú ngã sẽ bị giới hạn bởi lực cản không khí.
Nhưng mà, cậu không thể cảm nhận được lực cản đó quá nhiều. Theo mọi cách suy nghĩ, thì cậu đáng lẽ phải nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai và cảm thấy nó đánh lên cơ thể, thay vì ngã trong khoảng không này tương đối thoải mái.
Lý lẽ thông thường có vẻ như không thể áp dụng cho Bầu Trời Bên Dưới.
'Tốt hơn là không nên suy nghĩ quá nhiều về nó.'
Cố hiểu làm gì những luật lệ ở nơi mà đi ngược mọi lôgic? Cậu có những việc thực dụng hơn cần làm.
Tin tưởng sợi dây thừng bằng da sẽ giữ trọng lượng của mình, Sunny thả ra và triệu hồi Mảnh Vỡ Ánh Trăng. Rồi, treo chênh vênh bên cạnh rương kho báu, cậu đâm con dao thon thả giữa môi và cái nắp của nó, và cố cạy nó ra.
Việc này hóa ra là khó hơn hẳn Sunny vốn cho rằng. Không chỉ vì cậu phải làm mọi thứ bằng một tay, mà còn phải giữ thăng bằng để nó không xoay vòng như chong chóng ở khoảng không này...cũng như để ý đến sợi dây, lo lắng hi vọng nó không đứt.
Sau chút thời gian và nhiều tiếng chửi thề, thì cậu cuối cùng đã có thể cạy ra cái mồm con ác quỷ đã chết kia.
Bên trong đó, một đống xu vàng đang chờ đợi cậu chiếm lấy.
Một nụ cười nham hiểm hiện lên mặt Sunny.
Rồi, cậu phát ra một tiếng cười run rẩy, hơi tâm thần.
"A! Phát tài thật sướng mà..."