Chương 478: Công Trạng Phải Đúng Chỗ
Sau khi bộ phim kết thúc, Kai xuất hiện trong tiếng vỗ tay điếc tai của khán giả và có một bài diễn văn ngắn, chúc mừng đạo diễn và đoàn làm phim rồi mời họ lên sân khấu cho một đợt hỏi đáp ngắn.
Sunny nhìn chăm chú tên đạo diễn của đống thảm họa này, nghiêm tục cân nhắc đến việc thầm ám sát hắn trong vài giây. Rồi, cậu liếc sang Effie, người mà - dựa trên gương mặt đó - có vẻ như cũng đang suy nghĩ giống cậu.
Cậu chần chừ một vài giây, rồi hỏi:
"Cô muốn làm gì giờ?"
Cô gái trẻ hít một hơi thật sâu, quay sang cậu và mỉm cười.
"...Tôi đói rồi. Đi ăn thôi."
Hai người họ lẻn ra khỏi phòng chiếu phim và đi đến nhà hàng của rạp.
Có rất nhiều người ở đó, những người mà cũng như họ, đã quyết định bỏ qua phần PR của sự kiện này và bây giờ đang tận hưởng thức ăn và nước uống, thảo luận bộ phim với biểu hiện sôi nổi. Sunny và Effie mua chút đồ ăn và ngồi vào một cái bàn trống, rồi im lặng một lúc. Mỗi người đều bận rộn với suy nghĩ của bản thân.
Bây giờ khi mà Sunny đã có chút thời gian để tiêu hóa bộ phim kia, cơn giận của cậu hơi giảm đi một chút. Thật ra thì cậu thậm chí hơi vui.
Chắc rồi, cách cậu bị miêu tả trong câu chuyện là cách xa sự thật hết sức có thể, và có chút sỉ nhục. Nhưng mà...theo một cách, thì đó lại chính xác thứ cậu cần.
Bây giờ Nephis đã trở thành chủ nhân của cậu, cậu không cần phải che giấu sức mạnh và Tên Thật kĩ như trước. Nhưng cậu vẫn thích giấu mình trong bóng tối - không chỉ vì khả năng lại một lần nữa trở thành không có chủ nhân, nhưng còn vì đó là cách tốt nhất trong cuộc đời mà ẩn giấu đầy những nguy hiểm và kẻ địch hùng mạnh.
Nổi tiếng sẽ khiến nhiều việc khó khăn đối với cậu, và khiến mỗi trận chiến sau đó khó hơn nữa. Dù sao thì, không có lợi thế nào tốt hơn là bị kẻ địch coi thường.
Từ góc nhìn đó, thì cái cách nực cười mà cậu được thể hiện trong bộ phim là một lời chúc phúc. Nó khiến khả năng có ai đó đánh giá cao cậu trở nên thấp hơn. Đương nhiên là không phải ai cũng sẽ xem thứ thảm họa đó, nhưng mà nhiều người sẽ làm vậy, và ý kiến của họ sẽ lan tỏa ra.
Ai lại tin tưởng thằng nhóc giúp đỡ hậu đậu của Ngôi Sao Thay Đổi lại thật ra là người Thức Tỉnh nguy hiểm nhất trên đời, và vì vậy xem cậu là một mối đe dọa nghiêm túc?
...Gần như không ai cả.
Nên, thật ra tên đạo diễn của Bài Ca Ánh Sáng Và Bóng Tối đã vô ý làm ơn cho cậu.
Thỏa mãn với kết luận đó, Sunny nhìn quanh. Cậu thấy vài người nhìn Effie với biểu hiện choáng váng, rõ ràng là đang lấy can đảm để lại gần và tự giới thiệu. Nhưng mà không ai đến cả, chưa ai đến.
Cậu vẫn có thể nghe được họ thì thầm:
"Nhìn kìa! Là cô ấy, Nuôi Dưỡng bởi Sói!"
"Ôi, trời!"
"Tôi đã nghe nói về tình huống của cô ấy, nhưng thật sự thấy thì...Cô ấy thật can đảm!"
Bản thân Effie thì im lặng kì lạ. Cô bỏ qua những tiếng thì thầm, rồi nhìn cậu và hỏi:
"Này Sunny. Tôi hỏi cậu một việc được không?"
Cảm giác câu hỏi này sẽ không đơn giản, cậu hơi căng thẳng, rồi nói
"Chắc rồi. Chuyện gì?"
Effie chần chừ vài giây, rồi hạ thấp giọng,để không ai khác có thể nghe lén:
"Caster thật sự rời khỏi để giúp Nephis?"
'À...'
Sunny nhìn chăm chú bạn mình một chút, rồi lắc đầu.
"...Không. Hắn rời khỏi để đảm bảo cô ấy chết."
Effie hít thật sâu.
"...Ra là vậy."
Cô không tiếp tục chủ đề đó, như thể câu trả lời của cậu đã xác nhận thứ mà cô vốn đã nghi ngờ.
Ừ thì...bất chấp cái hành vi thường thô lỗ và cách bộ phim miêu tả. Effie không hề ngu ngốc. Thật ra thì cô cực kì thông minh, tỉnh táo, và khôn ngoan - nếu không thì cô sẽ chẳng bao giờ có thể sống sót ba năm dài đăng đẳng một mình trong đường phố của Thành Phố Hắc Ám.
Cô có nghi ngờ là cũng hợp lý, khi nghĩ đến cô ta biết nhiều đến bao nhiêu.
May mắn là Effie không hỏi gì khác cả.
...Chủ yếu là vì một gã kì lạ mà vừa tiến vào nhà hàng, nhìn quanh, phát hiện bàn của họ, và đi về phía họ với ánh mắt lấp lánh.
'Ôi thôi...lại fan của Nuôi Dưỡng bởi Sói...'
Người kia dừng lại trước họ, liếc nhìn Effie, rồi quay sang Sunny với biểu hiện hâm mộ:
"C...cậu là Thức Tỉnh Giả Sunless?"
Sunny chớp mắt.
'Gì cơ?'
"Ờ...đúng?"
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên mặt gã ta.
"Ôi trời! Ôi trời ạ! Thật sự là vinh hạnh! Tôi là fan to của cậu đó!"
'Cái vụ gì đây?!'
Sunny nhìn chăm chú gã gương mặt sáng lạn, cố hiểu hắn ta đáng nói gì. Đánh giá sai biểu hiện đó, người kia vội vã nói:
"Ồ, xin lỗi! Tôi đã hồi hộp đến mức quên cả giới thiệu bản thân. Tôi là một tác giả...thật ra, tôi là người đã viết kịch bản của Bài Ca Ánh Sáng Và Bóng Tối. Và đó đều là...đều là nhờ có cậu!"
Effie nhìn chăm chú Sunny với biểu hiện mà không hứa hẹn thứ gì tốt cả và hỏi bằng giọng nói ngọt ngào:
"Ồ? Đều nhờ cậu ấy, thật ư? Tại sao vậy?"
'...Mình gặp rắc rối!'
Nụ cười của gã đàn ông kia trở nên rộng hơn nữa.
"Báo Cáo Thám Hiểm ở Vùng Đất Lãng Quên! Đó quả là một văn bản học thuật tuyệt tác. Tôi nghiên cứu dựa trên thành quả đó của cậu, Thức Tỉnh Giả Sunless! Mọi người trong đoàn làm phim và mọi người diễn viên đều đã đọc nó ít nhất một lần. Tôi thậm chí còn khăng khăng phải cho cậu công trạng đồng tác giả, nhưng tiếc là, không thể làm vậy...cậu biết đó, vì cậu không phải là thành viên của hiệp hội nhà biên kịch. Nhưng đừng lo lắng! Tôi sẽ để mọi người biết là nếu không có cậu, bộ phim này không thể tồn tại!"
Sunny nhìn chăm chú ông ta với ánh mắt trợn to, rồi nói bằng giọng yếu ớt:
"Làm ơn, đừng..."
Nhưng mà vô dụng.
"A, cậu quá khiêm tốn mà! Quá khiêm nhường! Ừ thì, đương nhiên rồi, tôi trông đợi gì khác từ một nhà nghiên cứu tài năng như cậu? Nhưng mà không thể để một mình tôi nhận hết khen tặng...không, người ta phải biết..."
Hắn ta nhìn quanh nhà hàng, và tuyên bố, còn không cố giữ thấp giọng:
"...rằng cậu, Thức Tỉnh Giả Sunless, là người mà họ phải cảm ơn vì đã có thể tận hưởng bộ phim tuyệt vời của chúng ta!"
Sunny nhìn sàn nhà.
'Chắc là mình phải giết Kai. Đợi chút, không. Thật ra thì việc này chắc là khiến chúng ta sòng phẳng sau cả vụ Tạp Chủng...'