Chương 499: Đâu Đó Ở Xa
...Đâu đó ở xa, sâu trong một ác mộng bất tận, không có lối thoát, một đĩa ánh sáng chói lòa của một mặt trời rực rỡ đang những chiếu xuống đồi cát của một sa mạc rộng lớn với nhiệt độ thiêu sống. Cát của sa mạc trắng tinh khiết, và bầu trời xanh bên trên chúng thì sâu đậm và bất tận như một đại dương cổ đại, không có lấy một đám mây để làm váy bẩn khoảng trời như tấm vải tơ tằm đó.
Bị nhiệt độ đó đè ép, một bóng người cô độc di chuyển trên mặt cát.
Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt xám ấn tượng, làn da đầy những vết phỏng tồi tệ, mái tóc bạc dơ bẩn vì máu và được bao bọc bởi vầng hào quang ánh sáng phản chiếu lại. Cô mặc tàn tích bị cháy đen của một bộ giáp tơi tả, và cầm một cây kiếm gãy, , lưỡi kiếm bạc đó rạn nứt và thay vì mũi kiếm là một nơi đứt lởm chởm ở gần chuôi.
Cô gái trẻ đi về phía trước, để lại một con đường dấu chân vươn thật xa về phía sau và biến mất khỏi đường chân trời. Bên trái cô, không có gì ngoài biển đồi cát trắng vô tận; bên phải, một dãy núi đen mà tạo thành biên giới cho nơi sa mạc thiêu đốt này.
Ở xa phía trước, có một cái cây với những lá đỏ và vài thứ gì đó mà trông như trái cây màu nhạt treo xuống từ những cành cây rộng lớn.
...Đó là nơi mà Nephis đang hướng về.
Cô đã đến cái cây trước khi đêm đến, hoặc là...không, tốt hơn là không nghĩ về việc đó.
Nước của cô đã hết từ lâu, và cơn khát đang chậm rãi chiếm giữ tâm trí. Cơ thể bị tra tấn bởi một biển đau đớn, nhưng cô vẫn có thể bước đi. Vẫn có thể chiến đấu.
Cô vẫn không chịu bỏ cuộc.
...Sau một lúc, cái cây đã đến gần hơn.
Nephis ngừng lại và nhìn chăm chú vỏ cây trắng của nó, những tán lá đỏ của nó, và những hình dạng mà cô cho là trái cây của nó. Nhưng mà chúng không phải. Thay vì đó, là hàng chục ngàn những cái đầu lâu đang treo từ những nhánh cây xinh đẹp, được thắt vào chúng với những sợi chỉ tơ đen lấp lánh.
Một dòng suối tạo thành một hồ nước trong veo ở dưới bóng râm của cây đại thụ, và trên bờ hồ đó, đưa lưng về phía cô, một bóng người xa lạ trong một bộ giáp gỉ sét.
'Một...con người?'
Không...bóng dáng kia quá cao để có thể là đồng loại của cô.
Như thể nghe được suy nghĩ của cô, sinh vật kia quay người lại, để lộ gương mặt khô khốc của một cái xác chết, đôi mắt rỗng tỏa ra ánh sáng xanh lam bất tường, và sáu cánh tay, mỗi cái nắm lấy chuôi một món vũ khí. Hai tay cầm hai thanh trường kiếm, lưỡi kiếm sắc hơn dao cạo và hơi cong, hai tay cầm hai thứ liềm vặn vẹo hăm dọa, và hai tay cuối cùng cầm một cái quyền trượng nặng nề và một cái khiên vỡ.
Giáp ngực của sinh vật gỉ sét và tan vỡ, để lộ một vết thương khủng khiếp bên dưới.
Bị nuốt chửng bởi khát nước và kiệt sức, Nephis giơ tay lên, như thể cầu xin sinh vật kia dừng lại.
Nhưng mà đương nhiên nó không làm vậy.
Với sự phẫn nộ điên cuồng cháy trong mắt, thứ kia lao về phía cô, chém xuống với một lưỡi liềm. Nó di chuyển nhanh hơn chớp, khiến một đám mây đỏ lá rơi xoáy trong không khí với một đợt cuồng phong.
Lùi lại một bước, Nephis giơ lên thanh kiếm gãy để làm chệch đi đòn tấn công kinh khủng kia, như thể đã quên mất thanh kiếm đã mất đi lưỡi kiếm của nó.
Nhưng mà vào khoảnh khắc cuối cùng, thì một tia sáng mặt trời thuần khiết xuất hiện ở nơi lưỡi kiếm và chặn lại lưỡi liềm đang đến gần cơ thể cô.
Nephis lung lay vì lực va chạm, nhưng vẫn còn đứng. Đôi môi khô nứt mở ra, và một tiếng thì thầm khàn khàn thoát ra từ chúng:
"Vậy thì cháy đi...cháy cùng nhau..."
Trong giây kế tiếp, những ngọn lửa trắng cháy lên trong mắt cô.
Làn da cô đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rồi trở nên sáng hơn nữa, và sáng hơn nữa...và rồi, lại hơn thế nữa.
Ném đi lưỡi liềm, cô né hai thanh kiếm đâm tới và nhảy múa quanh tên khổng lồ mặc giáp kia, lưỡi kiếm ánh thái dương đâm xuyên bộ giáp gỉ sét kia dễ dàng đến đáng sợ.
Hai người chiến đấu bên dưới bóng râm của cây cổ thụ, hàng ngàn những cái đầu lâu nhìn chăm chú trận chiến của họ với hốc mắt trống trỗng trong lúc đung đưa trong gió.
Nephis chậm và yếu hơn hẳn con ác ma sáu tay kia, nhưng mà kĩ thuật của cô thì hoàn mỹ, không thể giải thích, và chết chóc. Cô di chuyển với dòng chảy của trận chiến như thể đó là môi trường tự nhiên của mình, điều khiển nhịp điệu đó với sự dễ dàng hờ hững. Da thịt cô tự lành lại chỉ sau vài giây bị xé rách, và những ngọn lửa cháy trong mắt cô chỉ trở nên nóng hơn nữa.
Trở nên tái nhợt vì cơn đau khủng khiếp, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh và lạnh hơn, gần như không còn con người.
Thanh kiếm ánh dương thì cùng lúc đã để lại những vết tan chảy trên cơ thể con ác ma cổ đại. Và mặc dù những vết thương như vậy không bao giờ có thể tổn thương nó, sau một lúc, sinh vật kia đột nhiên loạng choạng.
...Đương nhiên rồi. Dù sao thì đây cũng là một Ký Ức để lại bởi Mặt Trời Vô Danh của Vùng Đất Lãng Quên. Mọi thứ nó chạm đến đều sẽ rơi vào cảnh linh hồn bị hủy diệt.
Cuối cùng, Nephis có thể tìm đến sơ hở và lao về phía trước, chém lên trên với Mặt Trời Vô Danh. Lưỡi kiếm ánh dương chém xuyên qua bộ giáp gỉ và cắt đứt một tay con ác ma, rồi ngã xuống và cắt đứt một cái khác.
Trước khi sinh vật kịp khôi phục, cô đã đến gần nó. Nephis bước sang một bên để né một cú đánh hủy diệt từ cái quyền trượng nặng nề và đặt tay lên mặt con ác ma.
Sinh vật kia đứng hình, rồi mở miệng, như thể để hét lên.
...Nhưng mà, tất cả những gì thoát ra từ nó là những ngọn lửa nhảy múa của lửa trắng.
Trong lúc ánh sáng thuần khiết bao bọc da Neph mờ đi, trông như là con ác ma đang bị thiêu đốt từ bên trong. Những vết nứt tóe lửa mở ra trên cơ thể nó, tiết ra những ngọn lửa tinh khiết và tỏa ra thứ nhiệt độ hủy diệt. Da thịt của hắn sôi sục và đen đi, và cuối cùng, ánh sáng xanh dương trong mắt hắn cũng bị thay thế bởi thứ ánh sáng trắng chói lòa.
Và rồi, ánh sáng đó dập tắt, để lại hai lỗ cháy đen.
Nephis thả ra gương mặt sinh vật kia, và nhìn cơ thể cháy đen của nó ngã xuống đất.
Cô nhìn nó chăm chú vài giây, rồi hờ hững quay đi. Bước vài bước về phía trước, Nephis lung lay và ngã xuống đầu gối.
Rồi, cô đến hồ nước với đôi tay run rẩy, đặt lòng bàn tay lại cùng nhau, và mang một ngụm nước ngọt ngào, mát lạnh đến môi.
Cuối cùng, cơn khát khủng khiếp cũng được giải tỏa.