Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 507: Trong Ánh Đèn Sân Khấu



Chương 507: Trong Ánh Đèn Sân Khấu

Bậc Thầy Jet im lặng một giây, rồi bình tĩnh hỏi:

"Chắc không? Nơi này đã bị quét nhiều lần trước khi chúng ta đến."

Sunny gật đầu.

"Hắn ta ở đây. Dưới lòng đất."

Cô nhìn xuống, vẻ mặt từ từ chuyển sang ảm đạm.

"...Vậy thì, chắc nên đi chào hỏi nhỉ."

Sunny gật đầu và bước về phía cánh cửa của văn phòng nhỏ. Nhưng mà, cô đột nhiên ngăn cậu lại.

"Đợi chút."

Cậu quay lại nhìn cô với vẻ mơ hồ.

"Ừm?"

Bậc Thầy Jet chần chừ vài giây. Có một biểu hiện phức tạp trên mặt cô. Cuối cùng, cô nói:

"Có rất ít người có Phân Loại thuộc tính bóng tối trên thế giới, và thậm chí còn ít hơn nữa mà thường đến nơi như này."

Sunny cau mày.

"Cô muốn nói gì?"

Cô u ám nhìn cậu.

"Tôi nói là tôi có lẽ biết tên này. Thật ra khi nghe nói có vụ việc xảy ra ở Lò Mổ, tôi đã có nghi ngờ về nghi phạm."

Cậu chớp mắt vài lần.

"Cô quen tên giết người?"

Bậc Thầy Jet nhún vai.

"Có trăm ngàn người Thức Tỉnh trên thế giới. Có vẻ như là một con số lớn, nhưng thật ra là không hề. Nếu cậu sống đủ lâu, thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết tất cả những người đáng biết...hơn kém không nhiều lắm. Thế giới nhỏ mà."

Cô ngưng một chút, rồi nói thêm:

"Ý tôi là, nếu tôi đoán đúng, thì sẽ nguy hiểm. Tên này không phải kẻ sống cả đời sau tường Thành Thị. Hắn...là hàng thật. Một nhà chuyên môn."

Sunny liếc qua năm Rỗng, rồi hơi câu mày.

'Nhà chuyên môn...một từ thú vị.'

Nhưng cậu hiểu ý của Bậc Thầy Jet. Đa số những người Thức Tỉnh bị đẩy vào vòng tay Ma Pháp và chật vật sống sót, cố gắng quay trở lại một cuộ sống tương đối bình thường. Một lượng nhỏ hơn, vì lý do nào đó, lại chào đón thực tại ác mộng mới của họ và thích nghi với nó...thậm chí là phát triển trong nó. Họ uốn nặn cuộc đời của mình để phù hợp cho thách thức chết chóc của Ma Pháp Ác Mộng, chứ không phải ngược lại.

Dù sao thì Sunny cũng là một chuyên gia kiểu đó.

"Nếu hắn là một người chuyên môn, thì làm sao vụ lộn xộn này xảy ra?"

Bậc Thầy Jet lắc đầu.

"Cậu nghĩ ai là những người Thức Tỉnh có nguy cơ cao nhất? Những người mà dùng ít thời gian nhất có thể ở thế giới Mộng Ảo rồi quay trở về cuộc đời thật sự của họ? Không, là người như chúng ta, những kẻ chuyên nghiệp."

Cậu suy ngẫm một chút, rồi hơi nghi hoặc nói ra:

"Tôi không hiểu...kể cả nếu như hắn là một chiến binh già dặn, thì sao chứ? Cô là một Vượt Bậc Giả. Chắc chắn cô có thể dễ dàng giải quyết hắn."

Bậc Thầy Jet lắc đầu.

"Không có gì bao giờ dễ cả Sunny. Suy nghĩ kiểu đó sẽ khiến cậu bị giết chết. Cho dù cậu có mạnh mẽ đến mấy, thì một sai lầm là đủ. Sức mạnh thuần túy không phải lúc nào cũng quyết định kết quả một trận chiến. Cậu nên biết điểm này rồi...mỗi Phân Loại đều có Khiếm Khuyết, và mỗi năng lực đều có cách trị. Nên giữ cảnh giác."

Sunny phải đồng ý. Kinh nghiệm của bản thân cậu là chứng minh hoàn hảo. Háu chết dưới tay cậu vì Phân Loại của cậu là một thứ khắc chế hoàn hảo đối với Kĩ Năng đáng gờm của hắn, và Caster thì tiêu đời bởi vì Khiếm Khuyết.

Cậu im lặng vài giây, rồi nói:

"Khi chúng ta chạm trán hắn, chú ý đến cái bóng của cô. Đừng cho hắn lại gần nó."

Bậc Thầy Jet cau mày, rồi đơn giản gật đầu.

Cùng nhau, họ quay trở lại sàn nhảy, rồi tìm đến một cánh cửa kim loại nặng nề khác. Đằng sau nó, một cầu thang hẹp dẫn xuống sâu hơn, đến sàn đấu dưới lòng đất.

Bản thân khu đấu trường này thì to hơn Sunny đã tưởng, trông giống một rạp hát xa hoa hơn là một hố đánh đấm. Những hàng ghế đầu được bọc nhung đỏ, và có những phòng riêng cho những vị khách danh giá nhất. Bản thân sân thi đấu thì nhìn như một cái sân khấu và được bao bọc bởi một rào cản bảo vệ được làm từ thứ hợp kim trong suốt.

Cả không gian không được thắp sáng nhiều lắm, những cái bóng sâu đậm xen kẽ giữa những khu vực ánh sáng. Dù vậy, người ta vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ.

Bậc Thầy Jet quan sát bên trong sàn đấu, rỗi khẽ nói:

"Không có ai ở đây cả."

Sunny ngưng một giây, rồi đi về phía bảng điều khiển được giấu trong một cái hộp và di chuyển vài công tắc.

Một giây sau đó, những đèn sân khấu trên nóc nhà thắp lên, khiến cả sàn thi đấu được thắp sáng rực rỡ. Ánh sáng đuổi đi những cái bóng, và đột nhiên, một dáng người xuất hiện ở ngay trung tâm sân khấu, ngồi trên sàn nhà với gương mặt chôn vùi trong hai lòng bàn tay. Trước đó, vị trí kia là hoàn toàn trống rỗng.

Người đàn ông nhăn nhó, rồi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú ánh sáng với biểu hiện u ám. Một giọng nói khàn khàn vang vọng trong sự im lặng của nhà hát dưới lòng đất:

"Đám khốn kiếp...sao không để mình yên chứ...''

Tên sát nhân khoảng ba mươi tuổi, với gương mặt gầy gò, râu ria, và đôi mắt đầy tơ đỏ. Có vài túi chất kích thích nằm trên sàn nhà quanh người hắn, cũng như những mảnh vỡ của một cái bình rượu vỡ.

Quần áo, tay, và mặt đều dính đầy máu, nhưng mà hắn ta không có vẻ quan tâm đến nó.

Che ánh sáng bằng một tay, hắn ta cúi xuống và chậm chạp tập trung vào Bậc Thầy Jet và Sunny.

Một vệt tỉnh táo hiện ra trong mắt hắn, rồi bị thay thế bằng thù hằn.

"...Là cô hả, Gặt Hồn? Địa ngục ạ...họ cử bản thân chó săn đến tìm tôi ha? Ha! Đúng là vinh dự..."

Sunny thầm thở dài.

Sao người ta thích gọi kẻ khác là chó thể nhỉ? Không hiểu nổi. Cho là sinh vật tuyệt vời, từ những gì cậu biết. Đương nhiên là chỉ có những người có tiền mới có thể mua được. Chó là bạn thân của người giàu...

Jet tiến lên một bước, đâm xuyên gã kia với ánh mặt lạnh, rất lạnh. Tên sát nhân rùng mình.

"Chào, Kurt. Lâu rồi không gặp."

Sau khi nghe được giọng nói của cô, người tên Kurt đột nhiên nhếch mép.

"Ừ...đúng là rất lâu. Dạo gần đây cô đúng là quá tự mãn hả, Jet? Buồn cười là một con chó chính phủ nuôi lại thấy quen biết với người chính trực như tôi lại là hạ thấp tư thái. Lúc xưa cô ít nhất còn biết cách thể hiện sự tôn trọng, đồ chó cái."

Không thèm để ý đến lời chửi mắng, cô cũng mỉm cười.

"...Cậu có hiểu bản thân đã làm gì không hả Kurt?"

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt hắn. Trong lúc Sunny và Jet chậm rãi đi đến sàn đấu, hắn lén lút dời ánh mắt.

"Gì, đống lộn xộn trên lầu? À...cứt thật, ai quan tâm chứ? Chúng chỉ là gia súc mà thôi. Những kẻ tầm thường mà chỉ tồn tại để tạo ra nhiều người như chúng ta hơn, phải không? Nên có gì to tát..."

Mắt Sunny giật giật.

'Đúng là một thằng khốn ha?'

Bậc Thầy Jet thì đã ngừng cười.

"...Tôi quan tâm, Kurt. Tôi quan tâm."

Hắn ta đột nhiên bật cười.

"Đợi...đợi chút, cô thật sự nghiêm túc? Cô thật sự sẽ làm cả vụ đó? Tôi sẽ nhận cả buổi diễu hành sao? Cái đ-t, buồn cười thật!"

Đột nhiên, một biểu hiện xấu xí hiện lên mặt hắn.

"Cô quên mất cô là ai rồi hả Jet? Thần thánh à, trở thành một Bậc Thầy khiến đầu cô phình ra thật sự? Coi nào...chúng ta đều biết cô làm việc cho ai, và tôi làm việc cho ai. Khi tôi trở thành Thánh thì cô vẫn sẽ chỉ là một Bậc Thầy thôi con đĩ."

Hắn liếc sang Sunny, rồi nói thêm bằng giọng trêu chọc:

"Nhìn đi, cô thậm chí phải mang đến một thằng nhóc để giúp đỡ. Chắc là không có người lớn nào chịu dính cái mùi hôi thối của cô hả."

Rồi, Kurt trở nên nghiêm túc hơn một chút và nhìn chăm chú Jet với vẻ nguy hiểm, những cái bóng chậm rãi tập trung quanh hắn.

"Được rồi...tôi hiểu. Tôi thật sự gây chuyện. Nên làm đi. Gõ tay tôi một cái rồi rời đi làm chuyện cô cần làm, được chưa? Tôi ngày hôm nay đã khó chịu lắm rồi...chúng ta đều biết cô dù sao cũng chả dám làm gì hơn thế."

Bậc Thầy Jet nghiêng đầu một chút, rồi nói với giọng chút thú vị:

"À, nhưng đó là nơi cậu sai lầm, Kurt. Tôi dám. Ừ, cả hai chúng ta đều biết tôi làm việc cho ai, và cái mạng đáng thương hại của cậu làm việc cho kẻ nào. Nhưng, việc là...tôi đéo quan tâm."

Cô bật cười, rồi vươn ra một tay, như thể chuẩn bị triệu hồi vũ khí.

Kurt lại cười. Nhưng mà lần này tiếng cười có hơi nghiệt ngã.

Rồi, hắn cúi xuống và thì thầm:

"À, được thôi. Dù sao cũng chả có gì. Cô biết về Thang Đo Obel, nên sao phải bận tâm chứ? Không có gì sẽ thay đổi..."

Hắn bất động vài giây, rồi đột nhiên bùng nổ với chuyển động.

...Sau đó, mọi thứ diễn ra rất nhanh.