Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 509: Phần Thưởng Ghê Rợn



Chương 509: Phần Thưởng Ghê Rợn

Trong sự im lặng chết chóc mà đè xuống sàn đấu dưới lòng đất sau khi Ma Pháp nói hết câu cuối cùng, Sunny bất động nhìn chăm chú những tàn tro lượn lờ trong không trung.

'...Một Tiếng Vang?'

Cậu vừa có được một Tiếng Vang mới.

Một Tiếng Vang nhân loại.

Đương nhiên, hợp lý khi mà một người Thức Tỉnh có thể để lại một Tiếng Vang. Sunny dù sao thì cũng nhận được món Ký Ức đầu tiên của cậu từ việc giết một người, và hai thứ đó cũng không có quá nhiều khác biệt. Nhưng mà, bằng cách nào đó, cậu chưa từng cân nhắc đến việc điều khiển một Tiếng Vang để lại bởi một người chết. Một người mà do chính tay cậu giết nữa chứ.

Chẳng phải là hơi quá ghê rợn?

Cậu tưởng tượng bản sao không linh hồn, trống rỗng của Kurt nhìn chăm chú cậu với đôi mắt không có sinh lực, và hơi rùng mình.

Tình huống này càng bị khiến cho rùng rợn hơn bởi việc một mảnh hồn mà được để lại trong đống tro mà tên sát nhân kia vừa biến thành. Cũng như với Sinh Vật Ác Mộng, bản chất kì lạ của Phân Loại của Sunny khiến viên pha lê kia nguyên vẹn bất chấp việc cậu đã hấp thụ một mảnh bóng. Nếu như là một người Thức Tỉnh bình thường thì mảnh hồn kia đã xuất hiện ở dạng trống rỗng và rạn nứt.

Sunny chưa từng mổ xẻ xác của một nạn nhân nhân loại của mình để thu lấy nó, nên đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một mảnh hồn do đồng loại để lại.

...Trước khi Bậc Thầy Jet nhìn thấy nó, Sunny cúi người xuống, nhặt lên viên pha lê lung linh, và giấu nó vào tay áo. Gương mặt khẽ giật giật vài cái.

Ngay khi cậu làm xong, một giọng nói với vẻ thú vị vang lên từ phía sau:

"Ồ, ngạc nhiên đó...nhanh thật sự mà."

Cậu chần chừ một giây, rồi quay người lại.

Bậc Thầy Jet đang bị vây quanh bởi một cảnh tượng tàn phá, bên trong rạp hát dưới lòng đất gần chỗ cô đã hoàn toàn bị phá hủy. Cô đang hờ hững đứng tựa vào thanh đại đao chống đất, với một biểu hiện hứng thú trên mặt. Đương nhiên là những Tiếng Vang của Kurt cũng đã biến mất sau khi hắn chết đi...nhưng mà, Sunny không biết cô đã giết bao nhiêu con trước khi chuyện đó xảy ra.

Dù sao thì, không nhìn thấy vết thương nào trên người cô ta cả.

Bậc Thầy Jet huýt sáo.

"Cậu thật sự tự mình hạ được gã đó. Đúng là, ờ...làm rất tốt, Sunny."

Từ giọng nói của cô ấy, rõ ràng nghe được cô bất ngờ và hài lòng. Và tại sao lại không chứ? Kurt là...đã là một người Thức Tỉnh với ít nhất mười năm kinh nghiệm trong người, với hồn tâm bão hòa và một Phân Loại quỷ quyệt, chết chóc. Còn Sunny...Sunny chỉ mới vừa trở thành Thức Tỉnh Giả ít hơn một năm trước. Cậu chưa từng nhận được đào tạo bài bản, và không có gia tộc hay là tổ chức nào ủng hộ sự phát triển.

Không tệ với một thằng nhóc ngoại ô.

Cậu nhún vai.

"Hắn ta quá dựa dẫm vào bản chất độc đáo của năng lực hắn. Thật sự là chỉ cần chút kiến thức về bóng là đủ rồi."

Cô chậm rãi lắc đầu.

"Có lẽ cậu nói đúng. Dù vậy, Kurt có danh tiếng không tồi hồi đó. Nhưng mà, sao tôi phải ngạc nhiên chứ? Đâu phải tự dưng họ lại đánh dấu cậu là SS."

Dứt lời, Bậc Thầy Jet thở dài và nhìn đống tro tàn với biểu hiện phức tạp.

Sau vài giây im lặng, cô nói thêm:

"...Cậu biết không, hắn ta cũng từng là một người Thức Tỉnh trẻ giàu tiềm năng. Một trong những người ít ỏi mà đã không xem tôi như cái xác biết đi khi còn ở Học Viện."

Sunny liếc nhìn đống tro, cố tưởng tượng Kurt là một người trẻ tuổi và đầy triển vọng. Không quá khó...nhưng mà, nghĩ về một người cậu đã giết theo cách này khiến cậu hơi khó chịu.

Tốt hơn là nên nhớ về hắn khi ở cuối đời - một tên sát nhân biến thái, vặn vẹo. Thật ra thì giống một con thú dại hơn là con người.

Sunny gãi sau đầu.

"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với hắn?"

Bậc Thầy Jet ngập ngừng một chút, rồi nhún vai.

"Cuộc đời, chắc vậy. Không phải ai cũng có thể sống cuộc đời chúng ta sống. Thật ra thì rất ít người có thể làm vậy."

Sunny hủy đi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, suy nghĩ vài giây, rồi hỏi câu hỏi mà cậu đã muốn từ nãy đến giờ:

"Vậy, ờ...những thứ mà hắn nói về việc có một người bảo vệ mạnh mẽ. Vụ đó là sao? Cô sẽ gặp rắc rối gì không? Đợi chút...tôi có gặp rắc rối gì không vậy?"

Jet mỉm cười.

"Gì, cậu tin thằng ngu ngốc đó? Đừng lo, hắn ta chỉ là hoang tưởng mà thôi. Đúng, hắn có những chủ nhân rất quyền lực. Nhưng mà những kẻ đó...họ sẽ không gây phiền phức chỉ vì kẻ như hắn. Kurt trở nên vô dụng với họ khoảnh khắc hắn mất kiểm soát. Hơn nữa, hắn đã biến thành một mối họa. Nên, nếu có gì, thì chúng ta đã làm ơn cho họ bằng cách tự mình xử lý đống lộn xộn này."

Nụ cười của cô đột nhiên rộng hơn...nhưng cũng hắc ám hơn.

"Và nếu họ quyết định ngược lại...tôi không dễ giải quyết đâu, Sunny. Và họ sẽ phải qua được tôi trước nếu muốn chạm đến cậu."

Cậu hơi cau mày, rồi gật đầu, chấp nhận lý luận của cô. Dù sao thì nó đều hợp lý cả. Những kẻ quyền lực đều là dạng thực dụng. Họ sẽ không chần chừ mà vứt bỏ một công cụ bị hư hỏng, và người như Kurt là vậy...những thứ công cụ để họ dùng và vứt bỏ khi không thể dùng thêm nữa.

'May mà mình không tham gia bất cứ gia tộc Truyền Thừa nào. Chắc đó cũng là mình nếu lựa chọn vậy. Bậc Thầy Jet khuyên mình không nên là có lý do...'

Rồi, có gì khác tiến vào đầu cậu.

Những từ kì lạ mà Kurt nói ngay trước khi bắt đầu màn tấn công tự sát của hắn...

"Dù sao cũng chả quan trọng. Cô biết về thang đo Obel, nên sao phải bận tâm chứ? Không có gì sẽ thay đổi..."

Ý hắn ta là gì? Gần như có vẻ kiến thức về cái thang đo Obel bí ẩn kia là nguyên nhân thật sự hắn cho phép bản thân mất kiểm soát. Hoặc là nguyên nhân tại sao hắn mất...hi vọng?

Sunny lưỡng lự vài giây, rồi dè chừng hỏi:

"Ồ, và nhân tiện. Cái thứ kì lạ mà Kurt lảm nhảm là gì vậy? Thang đo...Obel? Đó là gì?

Bậc Thầy Jet nhìn cậu với một ánh mắt vươn lại lâu hơn và hơi kì lạ. Rồi cô chỉ lắc đầu.

"Đừng có lo về việc đó. Mà cũng không phải bí mật gì cả. Cậu có thể tìm thấy thông tin về nó trên mạng...Obel là tên của một nhà khoa học mà đã phát triển hệ thống công nghệ ma pháp mà chính phủ dùng để phát hiện dấu hiệu của Cổng mở ra. Nhưng mà cơ sở hạ tầng của thứ đó đã lớn tuổi, nên những đo đạc của nó dạo gần đây đã trở nên kém đáng tin cậy. Nhưng mà không gì mà một đợt hiệu chuẩn kĩ lưỡng không thể giải quyết."

Sunny khẽ nghiêng đầu.

"Vậy tại sao hắn lại tập trung vào nó?"

Cô buồn cười nhìn cậu.

"Làm sao tôi biết được cái đầu điên khùng của hắn nghĩ gì? Tên khốn đó vừa tàn sát hai mươi người, và nghĩ rằng tôi sẽ thả hắn đi với chỉ lời răn đe nghiêm khắc. Hắn rõ ràng là không còn bình thường vào lúc đó nữa..."

Cậu cau mày, và quyết định bỏ qua. Hoặc là Jet biết, hoặc là không. Dù sao đi nữa, thì không có vẻ cô sẽ nói cậu biết.

Thay vì vậy, Sunny hỏi:

"Ờ, vậy...giờ thì sao?"

Bậc Thầy Jet hủy đi thanh đao và mát xa vai mình.

"Giờ? Không gì nhiều...cho tôi hai mươi phút để ổn định tình huống với cảnh sát, rồi chúng ta sẽ đi lấy phần thưởng cho cậu."

Cô ta nhìn cậu và thêm vào một nụ cười:

"...Mà nhân tiện, cảm ơn. Đợt này dễ hơn nhiều nhờ sự giúp đỡ của cậu."

Dứt lời, Bậc Thầy Jet đi về phía lối ra của sàn đấu, để Sunny ở lại một mình.

Cậu im lặng đứng đó một lúc, rồi thở dài nặng nề.

Đến lúc nhìn thử Tiếng Vang mới của mình...và quyết định liệu cậu sẽ giữ cái thứ ghê rợn kia hay không.