Chương 525: Những Hồn Ma Thù Hận
Sáu ngày sau, tổ đội đã gần đến sự an toàn của Thánh Địa. Tốc độ mà họ di chuyển bị giảm đi đáng kể vì những vết thương nặng nề mà những Người Giữ Lửa đã phải chịu, nên khi cân nhắc mọi thứ, thì đây đã là kết quả rất tốt.
Mỗi ngày trôi qua, vị healer của đội đã tiếp tục chăm sóc cho những đồng đội của hắn, nên đến hiện tại, đa số đã hồi phục - trừ những người như là Shakti mà đã phải chịu những vết thương đặc biệt nghiêm trọng, đương nhiên. Những vết thương đó sẽ chỉ lành lại sau khi họ quay trở về thế giới thực rồi trở lại đây. Kể cả vậy, cơ thể thực chất của họ sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng ở bên trong và cần một thời gian dài để chữa trị.
Trong lúc mặt trời biến mất vào Bầu Trời Bên Dưới, tổ đội miễn cưỡng dựng trại. Từ nơi họ đang ở, chỉ còn cách Thánh Địa vài đảo nữa. Nhưng mà, vài hòn đảo trong số đó có những Sinh Vật Ác Mộng mà quá nguy hiểm để họ muốn thử đi qua địa bàn của chúng, nên những Người Giữ Lửa sẽ phải đi vòng.
Vì di chuyển trong đêm tối là quá mạo hiểm, họ không có lựa chọn khác mà đành phải qua đêm ở nơi hoang dã này và tiếp tục hành trình vào ngày mai.
Sunny không để ý.
Khi mọi người ngủ, cậu lặng lẽ biến thành một cái bóng và trượt khỏi mà không bị những người canh gác nhìn thấy. Hắc ám trong đêm có lẽ là nguy hiểm với họ, nhưng với cậu, nó lại là đồng mình.
Với Sunny, đây là giờ đi săn.
Cậu đã đi một mình vào những vùng chết người của Đảo Xiềng Xích vào năm đêm vừa qua, và đêm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Trong thời gian đó, Sunny đã mạo hiểm nhiều hơn thông thường, thách thức những Sinh Vật Ác Mộng mà cậu đã quan sát trước kia, và những con mà cậu gần như không biết gì cả. Săn những con sau kia là một hành vi chết người, nhưng với sự giúp đỡ của Thánh, cậu đã có thể thắng lợi từ mỗi trận chiến mà không hứng chịu quá nhiều vết thương.
Xích Bất Tử cũng đã đóng vai trò không nhỏ cho sự thành công đó, vì ngay cả khi Sunny nhận thương tổn, nó cũng đã ngăn lại phần lớn của mỗi cú va chạm. Vẫn chưa có gì có thể xuyên qua thứ thép ảm đạm này.
...Lướt trên sợi xích thiên đường, Sunny đến gần hòn đảo láng giềng và bay lên trên, rồi ngã nặng nề lên mặt đất. Lưỡi kiếm bạc của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn lóe lên, phản chiếu ánh sáng ngôi sao trong lúc nó hiện ra trong tay cậu. Sunny đứng lên và rên rỉ, rồi đi về phía trước với biểu hiện hắc ám.
Hòn đảo này chỉ vừa mới bắt đầu hạ xuống, nhưng vẫn đủ cao để cậu cảm giác được Nghiền Ép còn lưu luyến ở nơi này. Dù vậy, Sunny không quan tâm. Đêm nay, không gì có thể ngăn được cậu.
Cậu chỉ còn cách một bước đến bão hòa cả hai tâm.
Sunny đi giữa những tảng đá cao, lởm chởm, đến gần một di tích to lớn mà đứng vô vọng ở gần trung tâm hòn đảo. Cậu đã đến và thám hiểm nơi này trước kia, nên cậu biết những loại quái vật mà làm tổ ở kiến trúc cổ đại này.
Di tích này có lẽ từng xinh đẹp, nhưng bây giờ, nó vặn vẹo và biến dạng, những bức tường đầy vết nứt và trên ngưỡng sụp đổ. Sunny không biết mục đích nó từng có là gì, và cách nó bị phá hủy, nhưng đã kết luận nhiều tháng trước rằng một trận chiến tồi tệ chắc chắn đã xảy ra ở nơi này.
Những manh mối là ở trong sảnh trung tâm của căn nhà tồi tàn, nơi mà những tảng đá bị tổn hại và trông như sáp chảy. Những bức tường của nó sụp đổ về phía bên ngoài, cho cậu biết là thế lực gì đó mà hủy diệt kiến trúc này đã đến từ bên trong, chứ không phải bên ngoài.
Mà không phải lo về những thứ đó, cậu đã chiến đấu với những kẻ sống ở di tích này trước đây. Có hai loại Sinh Vật Ác Mộng sống ở hòn đảo với nhungwxx tảng đá lởm chởm. Loại đầu tiên là có Cấp Bậc Thức Tỉnh, và trông như những gargoyle, tượng đầu thú miệng máng xối. Chúng sống ở gần mép đảo, và Sunny đã giết hầu hết chúng, nếu không phải toàn bộ, trong những tháng đầu tiên ở Đảo Xiềng Xích.
Đám gargoyle chưa từng đến gần bản thân di tích, vì có những sinh vật mạnh mẽ hơn nhiều sống bên trong tòa nhà cổ đại kia. Những kẻ đó là Cấp Bậc Ngã, và trông như những hồn ma xinh đẹp. Nhưng mà bên dưới vẻ đẹp ghê rợn đó, là che giấu cả một đại dương điên dại, độc ác, và khát máu. Lần đầu tiên Sunny chạm trán đám âm hồn đó, cậu chỉ vừa đủ sống sót bỏ trốn.
May mắn là, đám âm hồn kia chỉ xuất hiện vào ban đêm.
...Và bây giờ khi mà cậu mạnh mẽ hơn nhiều và có Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, thứ có khả năng tổn thương những thứ không vật chất, đêm nay sẽ là đêm cuối của chúng.
Triệu hồi mũ giáp, Sunny nhìn về phía di tích thông qua khe hở hẹp trên mặt, và đi về phía hắc ám ngự trị giữa những tường đá cổ đại.
[...Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]
Sunny gầm gừ, nhảy lùi khỏi một hồn ma hình dạng một cô gái trẻ xinh đẹp mà cậu vừa đâm với lưỡi kiếm rực sáng trên ngọn giáo. Nói đúng hơn, là cô đã có vẻ xinh đẹp trước khi hiện ra gương mặt thật của mình - một cái mặt nạ vặn vẹo, đáng sợ của sự căm ghét và hắc hóa phi nhân loại, sự điên dại cổ đại cháy lên trong những hốc mắt không đáy, tăm tối kia.
Chiến đấu với đám ma này hóa ra khó hơn nhiều so với trông đợi, kể cả với [Lưỡi Kiếm Ma Quái] của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn cho phép cậu chém chúng. Không chỉ vì chuyển động của chúng nhanh và khó đoán, bất chấp mọi lôgic chiến đấu mà cậu đã quen thuộc, mà còn vì những đòn tấn công của chúng có vẻ như có thể tổn thương đến linh hồn.
Thật ra, những bộ vuốt của đám âm hồn nơi di tích này có thể hoàn toàn bỏ qua bộ giáp của cậu. Xích Bất Tử đã giảm đi một số thương tổn nhờ vào Cấp Bậc cao hơn của nó, nhưng vẫn không đủ để khiến trận đấu có thể xem là dễ dàng. Hiện tại, Sunny đang cảm thấy yếu ớt và trong vô vàn đau đớn tồi tệ, như thể cậu đã ở quá lâu trong tầm ảnh hưởng của Lời Thề Vỡ.
'Nguyền rủa...'
Đây chỉ là một minh chứng khác cho việc người ta không bao giờ có thể cảm thấy an toàn ở thế giới Mộng Ảo. Sau khi nhận được bộ giáp Vượt Giới Hạn, Sunny đã cho phép bản thân trở nên quá chủ quan. Cậu đáng lẽ phải biết rõ hơn là không được quên, cho dù một người hùng mạnh đến mấy, thì chỉ một sai lầm cũng đủ dẫn đến cái chết.
Dù sao thì tất cả sức mạnh đều có một khiếm khuyết.
Dù vậy, cậu vẫn sẽ không rút lui.
Trong lúc một tiếng hét chói tai vang vọng từ những bức tường đá, trở nên càng lúc càng gần hơn, Sunny nghiến răng và triệu hồi kí tự.
Mảnh Bóng: [1994/2000].
Cậu giơ lên Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và nhìn về phía tiếng hét ghê rợn kia với một nụ cười nghiệt ngã.
'Thêm một con nữa...'