Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 547: Rèn Đúc Qua Chiến Đấu



Chương 547: Rèn Đúc Qua Chiến Đấu

Cảm thấy da thịt rách nát và trái tim lạnh lẽo, Sunny chật vật tự vệ, nhưng mà không được gì. Morgan dễ dàng nghiền nát mọi nỗ lực kháng cự và tung ra một loạt những cú đánh hủy diệt nữa, di chuyển với sự chuẩn xác và tốc độ khủng khiếp. Những chuyển động của cô trôi chảy và tự nhiên, như thể cầm vũ khí đến với cô như là hít thở.

Như thể chiến trường là môi trường tự nhiên của cô chứ không phải hòa bình.

Kiếm thuật của cô không giống bất cứ thứ gì Sunny từng thấy. Nó thậm chí còn không phải như là thanh kiếm là một phần cánh tay cô...giống hơn bản thân cô là thành kiếm, và mỗi chuyển động cô làm ra đều là sự biểu hiện thuần túy nhất của sát ý lạnh lẽo, tàn nhẫn.

Cậu chưa từng cho rằng sẽ gặp một kiếm sĩ đáng sợ hơn cả Nephis, nhưng so sánh với vị hiệp sĩ này của Valor, thì con gái của gia tộc Bất Diệt Hỏa gần như là một kẻ học việc.

Sunny ngay tức thì bị áp đảo, và không có gì cậu có thể làm để duy trì một chút xíu điều khiển. Tình huống hoàn toàn vô vọng. Cảm giác này là bất lực chua chát và tuyệt đối...cậu đã lâu lắm rồi không có cảm giác này.

Đột phá đến bước thứ hai của Khiêu Vũ Bóng? Sunny thậm chí còn không chắc bản thân có thể sống thêm vài giây nữa.

...Cậu phải suy nghĩ ra gì đó, và nhanh lên.

Theo một mệnh lệnh trong đầu, Áo Choàng Địa Ngục nhận lấy một trong những món bùa của cậu. Ngay lập tức, cảm giác đau đớn quen thuộc, nhưng lại được tăng cường đáng kể của linh hồn bị xé rách tràn ra khắp cơ thể.

Sunny không hi vọng Lời Thề Vỡ có thể giúp cậu đánh bại Morgan - dù sao thì, là một người Vượt Bậc, cô có linh hồn mạnh mẽ hơn nhiều so với cậu. Cậu chỉ muốn có một giây để lấy hơi.

Morgan đột nhiên chậm lại, cho phép cậu tách ra và lùi lại vài bước. Trong một lúc, có một sự nhăn nhó hiện lên mặt cô, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi nụ cười thả lõng, thú vị kia.

"Trò không tệ."

Sunny khẽ cong người và ho ra một ngụm máu, những dòng máu đỏ thắm nhỏ chảy ra từ những răng năng của cái mặt nạ đen. Cảnh tượng đó vừa đáng sợ vừa ấn tượng.

Khi cậu đứng thẳng người, thì có gì đó về cậu đã thay đổi.

...Ừ thì đương nhiên rồi. Vì cậu đã ra lệnh cho hai cái bóng nằm chơi trên Lá Mùa Thu quấn quanh cơ thể. Ngay lập tức, sức mạnh, tốc độ và độ bền bỉ tăng lên gấp ba lần.

Sunny vốn không muốn cường hóa bản thân, nhưng đối mặt với sự tấn công hủy diệt của một bậc thầy chiến đấu khủng khiếp, cậu không có sự lựa chọn. Nếu cậu muốn học được gì từ trận chiến này, cậu phải khiến nó kéo dài hơn chỉ vài giây.

Morgan nhận ra sự thay đổi tinh tế trong dáng người cậu, và khẽ nghiêng đầu. Nụ cười của cô đột nhiên nới rộng.

''...Tốt. Rất tốt. Như này tốt hơn nhiều!''

Sunny hủy đi Lời Thề Vỡ, nhưng trước khi món bùa kịp biến mất, thì cô gái kia đã lần nữa đến gần cậu trong một cơn lốc thép tàn nhẫn. Nhưng mà, lần này, mọi thứ đã khác.

Hay nên nói là...hơi khác.

'Cái...cái quái gì thế này?!'

Sunny vẫn hoàn toàn bị áp đảo, chỉ vừa đủ khả năng sống sót dưới đợt tấn công nhanh như chớp, tàn nhẫn và bạo lực.

Trước đó, cậu đã đánh giá thể chất đỉnh điểm của bản thân có lẽ là ngang tầm một người vừa mới Vượt Bậc. Mặc dù Sunny hiện tại đang không dùng cái bóng thứ ba - nó vẫn đang ở trên mặt đất để giữ bí mật - khoảng cách giữa Morgan và cậu đáng lẽ không nên vẫn to lớn như này.

Nhưng mà có một sai lầm trong lý luận của cậu. Cậu đã so sánh bản thân với một Bậc Thầy trung bình...nhưng mà Morgan của Valor không hề trung bình theo bất cứ khía cạnh nào cả. Cô đến từ một trong ba Đại Gia Tộc, và thậm chí có lẽ là thành viên cốt lõi của gia đình.

Trong số những người Thức Tỉnh, cô là một tồn tại ở đỉnh điểm của sức mạnh.

'Thôi...nào!'

Vậy mà, ít nhất thì hiện tại cậu có thể làm gì đó. Mặc dù Morgan vẫn đang áp đảo trận chiến và tung hết đòn này đến đòn khác, Sunny đã có thể nhận thấy chuyển động của cô và phản ứng.

Cậu né một đòn, rồi làm chệch một đòn khác. Đòn thứ ba vẫn trúng vào khuỷu tay, khiến một cơn đau điếng tỏa ra khắp cơ thể, nhưng mà nhiêu đó cũng đã là một thành tựu phi thường.

Morgan có vẻ hài lòng với diễn biến này. Đôi môi đỏ thắm cong lên, để lộ hàm răng ngọc ngà.

''Đúng rồi! Cuối cùng! Nghe nói cậu là một thiên tài, phải không? Cho ta thấy! Coi nào, chiến đấu!"

'Cái quái gì...con nhỏ này bị gì vậy...'

Sunny nghiến răng và chiến đấu, chỉ vừa đủ chống chọi. Cho dù cậu đẩy bản thân đến mức nào, cho dù có chật vật đến mấy đến cố gắng theo kịp Bậc Thầy đáng sợ, tất cả những gì cậu đạt đến là khiến bản thân không ngay lập tức bị nghiền nát.

Nhưng chỉ nhiêu đó mà thôi.

Kể cả với hai cái bóng cường hóa thân thể, Sunny vẫn không thể nhìn thấy hi vọng chiến thắng - bất chấp việc Morgan hiện đang giữ lại sức mạnh. Cô ta đơn giản là một con quái vật. Không...cô ta là thứ gì đó tồi tệ hơn rất nhiều. Cậu đã đối mặt và giết không ít quái vật, ác ma, và cả ác quỷ...nhưng không có thứ gì có thẻ so sánh được với cô gái trẻ xinh đẹp, đáng sợ này.

Nhưng mà...kể cả nếu như cậu sẽ thua...thì cũng không phải là công cốc.

Với mỗi cú đánh cậu phải chịu, mỗi đòn tấn công mà cậu bằng cách nào đó chống đỡ, Sunny đang học. Phong cách chiến đấu của Morgan là quá xa vời để cậu có thể nắm bắt, nhưng mà mỗi thứ cậu ngắm nghía được từ nó lại như thêm lửa cho gì đó bên trong cậu.

Như thể cậu đã đặt ra một nền tảng vững chắc bằng việc hấp thụ vô số phong cách, và bây giờ thì chúng đang được rèn đúc thành một thứ gì đó khác, một thứ gì đó hoàn chỉnh bởi áp lực điên rồ đến từ việc chiến đấu với sinh vật khủng khiếp kia.

Cơ thể cậu có cảm giác như thể muốn vỡ tan, và thị giác thì đang từ từ mờ đi, nhưng Sunny lại cảm thấy...cảm thấy như là bản thân đang trên ngưỡng cửa đột phá.

Và rồi nó đến, như là một đập nước được mở ra trong tâm trí.

Đột nhiên, tất cả những mảnh kiến thức rời rạc mà cậu đã hấp thụ hình thành một ảnh dệt ra hình ra dáng, cho phép cậu nhìn thấy một lôgic được chia sẻ giữa vô vàn những phong cách cậu đã học. Cậu đã có thể nhìn nhận những phong cách đó từ một góc độ mới, hiểu được không chỉ mục đích, mà cả lý lẽ đằng sau mỗi kĩ thuật, mỗi động tác sâu sắc hơn nhiều.

'Đúng! Là như vậy!'

...Và nhờ vào trình độ thấu hiểu mới này, Sunny cũng đã có thể nhìn thấy những thiếu sót trong đợt tấn công của Morgan. Điểm yếu duy nhất của cô.

Đúng, cô gái kia quá mạnh mẽ và quá điêu luyện để cậu có thể tiêu diệt. Nhưng mà thanh kiếm của cô...thì lại khác. Nó chỉ là một Ký Ức Ngủ Say.

Ngay lập tức, một kế hoạch hình thành trong đầu cậu.

Trong lúc thời gian như có vẻ chậm lại, Sunny làm chệch một đòn tấn công nữa, hơi dịch chuyển thân thể...và đột nhiên tiến về trước một bước về phía thanh kiếm vung đến kia, bắt lưỡi kiếm giữa tay trái và thân mình, rồi dùng nắm đấm phải đánh xuống nó.

Cậu đặt hết toàn bộ sức mạnh vào cú đấm, tăng lên trọng lượng của găng tay lên tối đa vào khoảnh khắc cuối cùng. Mọi cơ bắp căng lên, trên bờ vực nổ tung.

Sau vô số cú va chạm với bề mặt cứng cáp của Áo Choàng Địa Ngục, thanh kiếm đã bị khiến cho yếu đi. Nên khi nắm đấm của Sunny chạm đến nó, lưỡi kiếm thép đơn giản tan vỡ, nổ tung thành vô số những mảnh vụn sắc bén.

'...Bắt được cô rồi!'

Cháy lên sự kích động hắc ám, Sunny tiếp tục động tác, ý định mang Rắn Linh Hồn chém xuống Morgan lúc này đang không có khả năng phòng ngự trước khi cô có thể xử lý việc vừa xảy ra và điều chỉnh.

...Nhưng trước khi cậu có thể, một cơn đau khủng khiếp đột nhiên nổ ra trong ngực, và mọi sức lực rời khỏi hai tay cậu.

Chuôi thanh odachi trượt khỏi ngón tay, và thanh kiếm hắc ám im lặng rơi xuống đất.

Sunny lung lay, và mơ hồ nhìn xuống.

'Chuyện...gì?'

Thứ cậu thấy không hề hợp lý.

Bàn tay thon thả, trắng bệch của Morgan nhô ra khỏi giáp cậu, máu chảy xuống bề mặt mã não trơn tru. Cô ta...cô ta đã đâm xuyên Áo Choàng Địa Ngục bằng tay không, ngón tay cô đâm vào da thịt và xương cốt, xé nát tim cậu.

Sunny đã mắc phải sai lầm.

'Làm sao...làm sao có thể...Ký Ức...Vượt Giới Hạn...đẳng cấp sáu...'

Cậu ngước lên, hắc ám bao trùm thị giác.

'Đây...đây là cảm giác...tử vong?'

Mọi thứ đen tối, và cậu bây giờ chỉ có thể thấy hai con mắt chu sa xinh đẹp, nhìn chăm chú vào cậu với nuối tiếc và...thất vọng?

Morgan thở dài.

"Ba mươi sáu giây...làm tốt lắm. Cậu đã chiến đấu rất tốt..."

Thứ cuối cùng Sunny cảm thấy trước khi chìm vào sự hư vô là một dòng năng lượng di chuyển từ tay cô vào cơ thể cậu.

Và rồi, cậu thấy mình trong khoảng không gian hắc ám của Mộng Cảnh. Cơn đau đã biến mất, vết thương cũng vậy. Cậu cảm thấy khỏe mạnh và lành lặn.

Trận đấu đã kết thúc.

Trong lúc cậu nhìn chăm chú vào hắc ám, Ma Pháp khẽ thì thầm:

[Bạn đã nhận được một Ký Ức.]

Nhưng mà cậu không phản ứng, nhìn chăm chú vào hư vô với lông mày nhíu thật chặt.

...Đâu đó bên trên, gần những hình ảnh thể hiện những đấu trường khác nhau, một dòng chữ lơ lửng:

"Tạp Chủng"

"Chiến Thắng: 923"

"Thất Bại: 1"