Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 552: Tháng Chín



Chương 552: Tháng Chín

...Đã là giữa thu. Ở thế giới thức tỉnh, bầu trời xám và gió đang trở nên lạnh lẽo. Những cây cối tắp trong đất ẩm ướt và khiến khắp nơi phủ đầy lá rơi.

Nhưng mà bên dưới Bầu Trời Bên Trên chết chóc, rộng lớn vô tận, thế giới vẫn ấm áp và sáng sủa. Trên một hòn đảo đặc biệt to lớn, một nơi phủ đầy cỏ lục và những di tích, một Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ đang rình con mồi.

Nó có bốn bộ vuốt mạnh mẽ, một cơ thể săn chắc trong một bộ lông đen, và một cái mồm rộng đầy răng nanh sắc bén. Trên đó, hai ánh mắt đỏ phẫn nộ cháy lên với sự căm ghét và điên cuồng.

Thứ quái vật kia thầm lặng di chuyển xuyên qua lớp cỏ cao, đến gần nguồn gốc của âm thanh ồn ào. Một giọng nói con người hét lên, đầy sự tức tối:

"Tao ở ngay đây! Nhào vô, đám khốn kiếp! Nguyền rủa mọi thứ!""

Sinh vật gầm gừ và chuẩn bị nhảy.

...Nhưng mà trước khi nó có thể làm vậy, một mũi tên mảnh khảnh rơi xuống từ bầu trời và đánh vào ngay mắt sinh vật, giết nó ngay tức khác.

[Bạn đã giết Quái Thú Ngã, Phá Hoại Đen.]

[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

Cách đó vài trăm mét, an toàn núp trong bóng tối được chiếu bởi một mảnh bức tường cổ đại, Sunny hạ cây cung xuống và cau mày.

Cái bóng vui vẻ nhảy lên nhảy xuống vài lần, rồi quay sang cậu và vỗ tay.

Sunny nhìn nó, từ cau mày thành nhăn nhó.

"Tuyệt vời? Có gì tuyệt vời? Tao nhắm chân nó, đồ ngu!"

Buồn bã lắc đầu, cậu ném cây cung xuống đất và lầm bầm.

...Đã gần hai tháng kể từ khi cậu nhận được - rồi ngay lập tức mất đi - truyền thừa của Thần bóng Tối, nhưng mà tâm trạng của Sunny vẫn như rơi xuống cống.

Cậu đã dùng đa số thời gian để dạy Rain và học cách dùng cung. Đến hiện tại, khả năng nhắm của cậu không tồi, nhưng mà nó vẫn còn kém xa mới ấn tượng bằng những thứ cậu thấy Kai làm. Việc cung thuật của cậu tiến bộ chậm chạp chỉ càng khiến Sunny bực tức hơn.

Đương nhiên là cậu không dùng Cung Chiến Của Morgan, không muốn bị người ta nhìn thấy cậu dùng một món Ký Ức được thưởng cho Tạp Chủng - kể cả nếu như không ai trừ chính Bậc Thầy đáng sợ kia biết chính xác món Ký Ức đó là gì, người ta có thể nhận ra huy hiệu của gia tộc Valor trên bề mặt nó, rồi sẽ dẫn đến rất nhiều câu hỏi.

Thay vì vậy, Sunny rèn luyện với Cung Sừng Đen, thứ mà Thánh đã dùng khi cậu quá yếu để tự xử đám Sinh Vật Ác Mộng ở Đảo Xiềng Xích.

Sunny nhìn chăm chú cây cung và đè nén khát vọng muốn đá nó một cái thật mạnh. Hủy nó đi và thở dài, cậu thu lấy Cảnh Tượng Tàn Nhẫn từ nơi mà cậu đã cắm nó trên đất và đi về phía con vật vừa bị giết kia.

So sánh với khi mới đến Đảo Xiềng Xích, Sunny bây giờ mạnh hơn nhiều. Cậu có một kho Ký Ức tốt hơn hẳn, thêm một Bóng Tâm và cái bóng thứ ba, và khả năng chiến đấu thì đã được đánh bóng bởi hàng trăm, hàng trăm trận chiến đẫm máu.

Thêm vào đó, sau lúc cái truyền thừa chết tiệt và bị cấm - cấm rất đáng! - nuốt lấy giọt máu của Thần Bóng Tối, ba Thuộc Tính của cậu tiến hóa. [Than Hồng Thần Thánh] biến thành [Ngọn Lửa Thần Thánh], nâng sự thân thuộc với thuộc tính thần thánh cao hơn nữa, và cũng làm tăng lên độ bền bỉ của Xích Bất Tử.

Dệt Máu và Dệt Xương đã không có tên mới, nhưng chúng cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn hẳn. Sunny bây giờ khó bẻ gãy và khó giết hơn nữa. Cậu có lẽ sẽ không thể chết vì mất máu cho dù có muốn, và sẽ mất một vị Thánh...hoặc một người như Bậc Thầy Morgan...thì mới có thể khiến xương cốt cậu bị bẻ gãy.

Ít nhất là có chút lợi...

Ra lệnh cho Đá Bình Thường ngậm mồm, cậu nhặt nó lên, giấu nó trong thắt lưng, và đi về phía cái xác của Phá Hoại Đen.

Cái bóng ớn lạnh chậm rãi quay đầu và nhìn chăm chú cái xác với vẻ hứng thú khiến người ta bất an.

'Cái thằng này...'

Sunny trợn mắt.

"Đừng có đứng không đó đồ biến thái, qua đây giúp đỡ."

Cái bóng năng nổ quấn quanh lưỡi sắc bén của Gai Rình Mồi, thứ mà được dùng để cắt qua lớp da cứng cáp của con Sinh Vật Ác Mộng đã chết.

Sunny nhanh chóng moi ra mảnh hồn và ném nó đến phía Hòm Hám Của, nó nhảy lên và nuốt lấy viên pha lê với một âm thanh kim loại lách cách. Thường thì, sẽ chỉ có vậy, nhưng hôm nay thì Sunny cần phải lấy thêm một thứ khác. Đôi lúc lại nhăn nhó, cậu cắt ra vài tảng thịt to từ cái xác, quấn lấy chúng, rồi ném cái đống đó lên vai.

"Chắc là đủ...phải không?"

Cuối cùng cũng xong cái việc ghê gớm này, cậu đứng dậy, nhặt lên Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, và đi về phía mép nam của hòn đảo lớn này.

Hòn đảo này hơi đặc biệt, và có lý do.

Một khi Sunny đến mép đảo, cậu nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng.

Ở xa và bên dưới cậu, những hòn đảo lơ lửng, rời rạc không còn nữa. Thay vì đó, mặt đất liền vươn ra đến tận cuối tầm mắt, phủ bởi những lớp rừng rậm, đồng bằng, đầm lầy, đồi núi, và những dòng sông chảy mạnh.

Một vực thẳm hắc ám, không đáy kéo dài giữa mép đảo và phần còn lại của thế giới Mộng Ảo, và những dòng sông đổ xuống đó, tạo thành những thác nước tráng lệ.

Gần nơi cậu đứng, một pháo đài đổ nát mọc lên, và từ cổng của nó, một sợi xích sắt khổng lồ - dày hơn gấp nhiều lần những sợi xích mà liên kết những hòn đảo lại với nhau - vươn ra trên vực thẳm, liên kết với đất liền ở phía bên kia.

Đây là một trong những điểm neo của Đảo Xiềng Xích, và con đường mà những người Thức Tỉnh dùng để đi đến đây từ những vùng đất phía nam, nơi thuộc về Đại Gia Tộc Valor...đến mức mà bất cứ thứ gì ở thế giới này thuộc về con người.

Sunny liếc sang mặt trời, rồi bận rộn chuẩn bị một ngọn lửa.

Đến lúc mà những miếng thịt được nướng trên than, hai bóng người cuối cùng xuất hiện trên sợi xích khổng lồ.

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên mặt Sunny - một trong những nụ cười chân thành hiếm hoi mà cậu đã thể hiện ra trong hai tháng qua.

...Effie và Kai cuối cùng đã đến Đảo Xiềng Xích.

Giờ thì mọi người đã có mặt.